Như nghĩ đến điều gì, Diệp Huyên gọi chiếc nhẫn cha đưa cho ban đầu xuất hiện trong tay.
Nó tượng trưng cho thân phận hắn, nhưng những người này lại không nhận ra.
Có phải vì cấp bậc quá thấp?
Diệp Huyên thấy đau đầu.
Thanh Khâu bỗng cười lên: “Có cần giết chúng không ca ca?"
Sắc mặt sáu người kia lập tức trở nên khó coi.
Diệp Huyên cười nói: “Các ngươi về nói với Giới chủ Đại Thiên giới, muốn gây sự với ta thì tự mình đến đây, đừng phái...”
Hắn cau mày: “Thôi, không cần hắn đến, ta tự đi. Các ngươi dẫn ta đến Đại Thiên giới đi!"
Sáu người kia chần chừ.
Diệp Huyên nheo mắt: “Thế nào?"
Một người vội nói: “Không có gì, chúng ta lập tức đưa Thiếu chủ đến Đại Thiên giới!"
Diệp Huyên gật đầu.
Thanh Khâu nói: “Để muội đi cùng huynh!"
Thấy hắn do dự, cô bé nói tiếp: “Muội cũng tiện thể khảo sát Đại Thiên giới luôn. Dù sao học viện La giới cũng đã thành lập rồi, không có vấn đề gì”.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Thôi được, vậy hai ta cùng đi”.
Thanh Khâu nở nụ cười ngọt ngào.
Diệp Huyên nói với sáu người kia: “Đi thôi”.
Họ gật đầu rồi đưa hắn biến mất tại chỗ.
Trong đường hầm thời không, Thanh Khâu tò mò hỏi: “Người Dương tộc không nhận ra đại ca ư?"
Diệp Huyên: “Họ biết chứ, nhưng chắc vì cha không nhắc đến ta trong tộc nên họ không xem trọng ta lắm. Vả lại ta cũng không biết trung tâm Dương tộc nằm ở đâu...”
Hắn lắc đầu cười.
Tình hình có phần xấu hổ.
Thiếu chủ Dương tộc lại không biết tộc mình nằm ở nơi nào.
Thật sự là có chút thất bại.
Thanh Khâu gật đầu như có điều suy nghĩ.
Không lâu sau, sáu người kia dẫn hai huynh muội đến Đại Thiên giới. Vừa bước vào, Diệp Huyên đã nhìn thấy vô số tòa thành như những bàn tay không lồ ngự trị giữa không trung, trông nguy nga bề thế vô cùng.