Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9882



Thanh Khâu mỉm cười: “Ta tự có chỗ cần dùng đến!”  

Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó mở lòng bàn tay ra, bút Đại Đạo xuất hiện trước mặt Thanh Khâu.  

Thanh Khâu nhìn Tiểu Tháp và bút Đại Đạo trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Huynh yên tâm, không bao lâu sau, ta sẽ cho huynh một bất ngờ lớn.”  

Diệp Huyên cười nói: “Ta rất mong chờ!”  

Thanh Khâu gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi!  

Lúc này, một ông lão đi vào trong đại điện, ông lão hơi hành lễ: “Viện trưởng, người của Dương tộc đến rồi!”  

Dương tộc?  

Diệp Huyên nhíu mày: “Không gặp!”  

Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.  

Lúc này, ngoài điện truyền đến một tiếng cười: “Ta cũng không gặp sao?”  

Nghe thấy giọng nói kia, Diệp Huyên đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười khổ, dừng bước: “Cho mời!”  

...  

Cho mời!  

Diệp Huyên vừa dứt lời, một cô gái chậm rãi đi vào trong đại điện.  

Người đến chính là Đinh Thược Dược!  

Nhìn thấy Đinh Thược Dược, Diệp Huyên cười khổ: “Dì Đinh!”  

Tuy hắn không có thiện cảm gì với Dương tộc, nhưng hắn vẫn là có thiện cảm đối với Đinh Thược Dược, bởi vì Đinh Thược Dược từng giúp hắn không ít.  

Dương tộc là Dương tộc, dì Đinh là dì Định, Diệp Huyên hắn ân oán rõ ràng.  

Đinh Thược Dược nhìn thấy Diệp Huyên, mỉm cười: “Tiểu tử, đã lâu không thấy!”  

Diệp Huyên cười nói: “Dì Đinh.”  

Đinh Thược Dược cười nói: “Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”  

Nghe vậy, Diệp Huyên nhìn thoáng qua Chương Sứ ở bên cạnh, người sau hành lễ thật sâu, sau đó lặng lẽ lui ra.  

Trong điện chỉ còn lại Đinh Thược Dược và Diệp Huyên.  

Đinh Thược Dược cười nói: “Cậu biết mục đích ta đến đây không?”  

Diệp Huyên gật đầu: “Đoán được một chút.”  

Đinh Thược Dược suy nghĩ, sau đó nói: “Vốn là muốn khuyên cậu, nhưng hiện tại ta thấy không cần thiết nữa rồi!”  

Diệp Huyên khó hiểu: “Vì sao?”  

Đinh Thược Dược cười nói: “Thứ nhất, cậu tuyệt đối sẽ không trở về. Thứ hai, cậu cũng không cần phải trở về!”  

Diệp Huyên trầm lặng.  

Đinh Thược Dược tiếp tục nói: “Thanh Thi phạm phải một lỗi sai, bà ta không có ác ý với cậu, nhưng cách bà ta đối đãi với cậu sai rồi!”  

Diệp Huyên vẻ mặt bình tĩnh: “Ta không muốn quan tâm chuyện khác!”  

Đinh Thược Dược thấp giọng thở dài.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.