*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đinh Thược Dược mỉm cười: “Muốn bàn với cô về sự phát triển trong tương lai của thư viện Quan Huyên”.
Thanh Khâu gật đầu: “Được”.
Đinh Thược Dược mỉm cười: “Sau khi Dương tộc gia nhập thư viện Quan Huyên, giờ đây có thể nói là không nơi nào có thể bì lại thư viện Quan Huyên. Nhưng theo điều tra của ta, bây giờ vũ trụ vô biên đã bắt đầu rục rịch rồi”.
Thanh Khâu bình thản, không nói gì.
Đinh Thược Dược lại nói: “Ta đã điều tra thời đại bách tộc năm xưa, ở thời đại đó có vô số tộc, cao thủ thì nhiều không cần phải nói, nhưng cuối cùng thời đại đó đã bị vũ trụ vô biên tiêu diệt. Hơn nữa, nếu không nhờ chủ nhân của bút Đại Đạo ra tay thì vũ trụ hiện thời cũng không còn nữa”.
Thanh Khâu nhìn sang Đinh Thược Dược: “Ý của Đinh cô nương là sao?”
Đinh Thược Dược mỉm cười, nói: “Kẻ địch bây giờ của chúng ta là vũ trụ vô biên đúng không?”
Thanh Khâu mỉm cười, không nói gì.
Đinh Thược Dược nhìn Thanh Khâu: “Thanh Khâu cô nương không đánh giá cao vũ trụ vô biên sao?”
Thanh Khâu lắc đầu: “Chỉ có ba người họ mới có thể xem thường bên đó”.
Đinh Thược Dược nhìn thẳng vào Thanh Khâu: “Thanh Khâu cô nương không thể đạt đến trình độ của ba người đó sao?”
Thanh Khâu mỉm cười: “Tạm thời không thể”.
Đinh Thược Dược chau mày: “Tại sao?”
Thanh Khâu khẽ đáp: “Chưa đúng thời cơ”.
Thời cơ!
Sự thắc mắc thoáng qua trong ánh mắt của Đinh Thược Dược, bà ấy nói: “Vậy lúc nào mới là thời cơ tốt nhất?”
Thanh Khâu mỉm cười, không nói gì.
Đinh Thược Dược nhìn Thanh Khâu và không hỏi thêm nữa.
Thanh Khâu bỗng nói: “Vũ trụ vô biên phức tạp hơn những gì cô nương nghĩ”.
Đinh Thược Dược hạ giọng nói: “Ta biết, đến cả chủ nhân bút Đại Đạo cũng không thể kiểm soát được bên đó…”
Thanh Khâu lắc đầu: “Cô nương lại sai nữa rồi”.
Đinh Thược Dược nhìn Thanh Khâu, Thanh Khâu nhẹ nhàng nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cô nương, hiện tại, không ai dám giết hắn, kể cả Thiên Mệnh váy trắng”.
Đinh Thược Dược chau mày: “Tại sao?”
Thanh Khâu đáp: “Vì hắn là nguyên nhân của tất cả, một khi hắn chết…”
Nàng ấy vừa nói vừa lắc nhẹ đầu: “Cô biết Thiên Mệnh váy trắng muốn làm gì không?”
Đinh Thược Dược lắc đầu.
Thanh Khâu mỉm cười: “Nàng ấy muốn đẩy anh mình ra khỏi vòng tranh đấu này, nhưng chuyện này không thể gấp, nàng ấy phải đợi”.