Đằng xa, Diệp Huyên híp mắt lại, mở tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay, sau đó bổ ra một kiếm.
Vèo!
Một luồng sáng sắc lạnh hiện lên!
Ầm!
Người đàn ông kia trực tiếp bị một kiếm của Diệp Huyên bổ lùi lại mấy trăm trượng. Gã vừa dừng lại đã có một bóng người xông tới trước mặt, sau đó một luồng kiếm quang chém thẳng xuống.
Con ngươi gã co rút lại, giơ hai tay chặn trước mặt, cùng lúc đó, một quầng sáng màu xanh cũng b ắn ra từ trong cơ thể.
Ầm!
Theo một tiếng nổ kh ủng bố vang lên, quầng sáng màu xanh trước mặt người đàn ông kia vỡ vụn. Tiếp theo, hai tay cũng bị bẻ gãy, một thanh kiếm để ngay trán gã.
Người đàn ông sửng sốt rồi hét: "Ngươi dám..."
Vèo!
kiếm Thanh Huyên lập tức đâm thẳng vào trán gã.
Ầm!
Thoáng chốc, kiếm Thanh Huyên đã hấp thu sạch linh hồn của người đàn ông kia.
Trực tiếp xóa sổ!
A Mạc Linh bên cạnh thấy cảnh đó thì run rẩy nói: "Ngươi... ngươi giết gã!"
Diệp Huyên gật đầu: "Là gã đánh ta trước, ngươi cũng thấy mà?"
A Mạc Linh chần chờ rồi nói: "Gã chính là cháu của Sơn trưởng lão đó!"
Diệp Huyên chớp mắt hỏi: "Lợi hại lắm hả?"
A Mạc Linh gật đầu: "Rất lợi hại!"
Diệp Huyên ngẫm nghĩ rồi quay đầu nhìn thoáng qua xung quanh định trốn. Song đúng lúc này, thời không trước mặt hắn bỗng nứt ra, sau đó một ông lão xuất hiện.
Ông lão vừa xuất hiện, đang định nói chuyện thì Diệp Huyên đã giơ tay bổ ra một kiếm.
Mẹ nó!
Đây rõ ràng là muốn báo thù, đương nhiên là phải giành ra tay trước rồi.
Ông lão vừa xuất hiện, thấy Diệp Huyên giơ tay chém xuống thì hơi sửng sốt, vụ gì đây?
Ông ta không kịp nghĩ nhiều, tay phải chợt run lên, một thanh trường mâu bỗng đâm ra.