Cô gái kéo Diệp Huyên dậy, sau đó cười hỏi: “Xưng hô thế nào?”
Diệp Huyên đáp: “Diệp Huyên!”
Cô gái đáp lời: “Ta tên Thiên Dụ!”
Diệp Huyên nhìn xung quanh, hắn nhanh chóng nhìn thấy một toà cổ thành ở cuối tầm mắt.
Thiên Dụ cất lời: “Đến Địa Ngục Thành thôi!”
Diệp Huyên gật đầu: “Được!”
Thiên Dụ đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Ngươi có thể buông ta ra chưa?”
Diệp Huyên thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng buông tay phải đang nắm lấy tay Thiên Dụ ra, cười nói: “Xin lỗi, ta không cố ý!”
Thiên Dụ cười đáp: “Ta tin ngươi!”
Diệp Huyên: “…”
Thiên Dụ dẫn Diệp Huyên đi về phía xa, trên đường đi, Diệp Huyên vẫn âm thầm đề phòng, hắn cũng không ngây thơ cho rằng đối phương dễ lừa như thế.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đi đến dưới tường thành, trước cổng thành có hai người của Địa Ngục tộc đang canh giữ, khi thấy Diệp Huyên và Thiên Dụ, hai người cũng không ngăn cản, mặc cho bọn họ đi vào thành.
Sau khi tiến vào thành, Diệp Huyên phát hiện địa ngục hoàn toàn khác trong tưởng tượng của hắn, trong thành vô cùng sầm uất, hắn cũng không nhìn thấy những cảnh tượng đẫm máu bạo lực. Dù bề ngoài của tộc nhân Địa Ngục tộc khá đáng sợ, nhưng lại rất khác với tưởng tượng của hắn.
Trong tưởng tượng của hắn, địa ngục hẳn là phải vô cùng kh ủng bố, tộc nhân Địa Ngục tộc cũng giống như ma quỷ, mặt mũi dữ tợn, khắp nơi đều là cảnh giết chóc đẫm máu,… Nhưng ở nơi này lại không hề có, những người trong thành ngoài vẻ ngoài hơi đặc biệt thì hoàn toàn giống với người bình thường.
Thiên Dụ chợt cười nói: “Có phải người ngoài nói chúng ta rất đáng sợ không?”
Diệp Huyên hỏi: “Cô có biết Võ Quân không?”
Thiên Dụ gật đầu: “Võ Quân xuất sắc nhất của Thái Linh tộc từ trước đến giờ!”