Đệ Nhất Kiếm Thần

Chương 9957



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Huyên còn muốn hỏi thêm, nhưng hắn phát hiện người thần bí đã hoàn toàn biến mất, mà Diệp Huyên cũng không nhận ra vào khoảnh khắc người thần bí biến mất, kiếm Thanh Huyên trong cơ thể hắn khẽ rung lên.  

Đi rồi!  

Diệp Huyên im lặng, thầm thấy nghi ngờ, rốt cuộc người thần bí này là ai?  

Một lúc lâu sau đó, Diệp Huyên mới thôi suy nghĩ, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, một khắc sau, hắn đột nhiên xông lên phía trước, chém xuống một kiếm: “Phá!”  

Vụt!  

Không gian nơi kiếm chém xuống nứt ra, một tia sáng trắng xuất hiện.  

Toàn bộ vùng đất tĩnh lặng nhanh chóng vỡ nát, chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã xuất hiện trên một sàn diễn võ.  

Hắn rời khỏi vùng đất tĩnh lặng kia rồi!  

…  

Bên ngoài, trong đại điện, Thiên Dụ đột nhiên ngẩng đầu nhìn ông lão trước mặt: “Hắn chém vỡ vùng đất tĩnh lặng rồi?”  

Ông lão gật đầu, nét mặt vô cùng nặng nề: “Hắn không phải ra ngoài, mà là phá tan vùng đất tĩnh lặng!”  

Thiên Dụ híp mắt: “Với thực lực của hắn hoàn toàn không thể làm chuyện đó được”.  

Ông lão trầm giọng đáp: “Ta cũng cảm thấy rất khó tin!”  

Thiên Dụ đột nhiên mở lòng bàn tay, sau đó nhẹ nhàng vung lên, không gian trước mặt nàng ta khẽ rung, sau đó, một màn hình xuất hiện.  

Trong hình ảnh là một sàn diễn võ, Diệp Huyên đang đứng ở đó.  

Thiên Dụ nhìn Diệp Huyên: “Vẫn là Chân Ngã Cảnh, nhưng khí thế của hắn đã hoàn toàn khác đi rồi!”  

Ông lão đang định đáp lời thì trên sàn diễn võ chợt xuất hiện một hư ảnh hư ảo.  

Nhìn thấy hư ảnh này, ông lão thầm sợ hãi, vội vàng hành lễ.  

Hư ảnh trước mặt là do tổ tông Địa Ngục tộc năm đó để lại.  

Trên sàn diễn võ, Diệp Huyên nhìn hư ảnh trước mặt, rõ ràng đây cũng là một bài kiểm tra.  

Lúc này, hư ảnh đột nhiên biến mất, một cú đấm đánh thẳng về phía Diệp Huyên, cú đấm này có thể nó là nhanh đến mức tận cùng.  

Chỉ là tốc độ và lực lượng bình thường, không có chút chiêu thức nào!  

Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên biến mất!  

Tốc độ của hắn nhanh hơn!  

Vụt!  

Trong ánh mắt ngạc nhiên của Thiên Dụ và ông lão, một thanh kiếm chợt xuyên thủng giữa chân mày hư ảnh, còn bản thân Diệp Huyên đã đứng cách trăm trượng sau lưng lão ta, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên biến thành một tia kiếm quang bay về lại trong tay hắn.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.