Diệp Huyên sa sầm mặt mũi, thầm nhủ nha đầu này ăn nói không khéo léo gì hết.
Làm hắn cũng xấu hổ theo.
Nhưng mà đã được tạo điều kiện... thì phải ra vẻ cho đáng.
Hắn lạnh lùng quét mắt nhìn những cường giả còn lại: “Còn ai nữa?"
Mọi người: “...”
An Lan Tịnh nhìn hắn đầy cổ quái.
Tần Quan thì giơ ngón cái: “Ghê! Dữ dội luôn!"
Đến cả người mặt dày cả thước như Diệp Huyên mà tự dưng cũng thấy hai má nóng lên.
Bỗng nhiên, Võ Quân thét vào mặt Tế sư: “Thái Linh tộc đã bị tiêu diệt, ngươi còn chờ cái gì nữa?!"
Sau một hồi im lặng, Tế sư mới đáp: “Võ Quân, chúng ta không thể chống lại sức mạnh của cô gái này”.
Nàng ta đã hiểu ra rồi.
Trong ba cô gái này, Tần Quan và An Lan Tịnh còn xem như là người, nhưng nữ kiếm tu kia thì không!
Bởi vì nàng ấy từ nãy đến giờ căn bản không hề dùng hết sức.
Ngay cả khi Võ Quân sử dụng chân thân thần tướng, đối phương cũng chỉ vung kiếm chứ không hề dốc hết sức.
Diệp Huyên chợt cười lên, nói với Võ Quân: “Tưởng ngươi khinh trò gọi người thế nào, bây giờ cũng muốn kêu chi viện rồi sao?"
Tần Quan nói: “Tiêu chuẩn kép điển hình ấy mà”.
Diệp Huyên quay lại hỏi: “Tiêu chuẩn kép là sao?"
Tần Quan chớp mắt: “Là việc mà người ta làm thì nàng ta xem thường, nhưng nàng ta làm thì lại xem là chuyện đương nhiên. Tiêu chuẩn kép nghĩa là áp tiêu chuẩn của thánh nhân lên kẻ khác, nhưng với bản thân thì dùng tiêu chuẩn của tiện nhân”.
Diệp Huyên giơ ngón cái lên: “Nói hay lắm!"
Sau đó quay sang Võ Quân: “Đồ chó tiêu chuẩn kép!"
Võ Quân phẫn nộ vô cùng, tung cú đấm về phía hắn.
Ầm!
Quyền ấn mang theo khí thế ngút trời ầm ầm lao tới.
Thanh Khâu vung tay lên.
Xoẹt!
Một tia kiếm quang phá không vụt ra, khiến quyền ấn biến mất trong chớp mắt.
Thanh Khâu nói: “Có bản lĩnh thì đánh ta này, đụng vào đại ca làm gì?"
Võ Quân tức tới nỗi thiếu điều hộc máu.
Diệp Huyên lại quay sang nhìn Tế sư: “Nha đầu, cho nàng kia một kiếm luôn!"
Thanh Khâu không chút nao núng giơ tay lên, để kiếm Thanh Huyên đang nằm trong tay Diệp Huyên vọt ra.