Lý Đại Năng nhảy lên võ đài, không có tiếng vỗ tay chào mừng nào cho sự xuất hiện của hắn ta.
Thậm chí khán giả dưới khán đài còn bắt đầu thở dài.
Năm lần bảy lượt bị đánh bại, bọn họ dường như cảm thấy cả cái thành phố Ninh Thành sẽ không tìm được ai có thực lực nữa.
Nhưng mà!!!
Đôi mắt Vương Thạch đột nhiên mở to.
“Là Đại Năng!”
“Đại Năng?”
Tiểu Bá Vương của võ quán Tứ Hải, một võ sĩ nổi tiếng uy danh hiển hách, từng là võ sĩ vô địch trong mười năm liên tiếp- Lý Đại Năng.
“Đại Năng đến rồi”!
“Đại Năng!”
“Đại Năng...”
“Lý Đại Năng?”
Đám đông vây xem cau mày, nhao nhao thảo luận với nhau.
“Lý Đại Năng? Có phải là người đánh bại các võ sĩ nước ngoài vào năm ngoái không?”
“Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi, chính là anh ta, chính là anh chàng to lớn này, anh ta là võ sĩ của võ quán Tứ Hải!”
“Nếu anh ta đã lên... vậy có phải là có hi vọng rồi không?”
“...”
Khung cảnh lập tức trở nên náo nhiệt, Yamamoto Kazuo cảm nhận được sự thay đổi này thì đôi mắt không khỏi híp lại.
Gã ta ngẩng đầu, nhìn Lý Đại Năng với thái độ thách thức: “Xem ra uy tín của mày ở Ninh Thành không tồi nhỉ!”
“Nói nhiều lời thừa thãi như thế làm gì? Thằng lùn kia, ở đất nước Thái Dương chúng mày cũng hay làm nhảm như vậy sao? Đã làm bị thương anh em trong võ quán của tao còn dám nói xằng nói bậy, bây giờ tao cho mày hai sự lựa chọn, một là tao sẽ đánh gục mày, hai là mày tự mình quỳ xuống, xin lỗi toàn bộ người dân Ninh Thành!"
“Xin lỗi!”
Yamamoto Kazuo cười lạnh nói: “Võ sĩ samurai cao quý sẽ không xin lỗi một con lợn, bây giờ tao cũng cho mày hai sự lựa chọn, thứ nhất, tự tát mình 3 cái vì câu nói vừa rồi của mày, thứ hai tao phế hai chân của mày”.
Là người đại diện cho gia tộc Yamamoto, gã ta không chỉ gánh vác vinh quang của gia tộc, mà còn chịu trách nhiệm cho tinh thần võ sĩ samurai của đất nước Thái Dương.
Ánh mắt của Vu Kiệt sắc lạnh.
Tl vẫn còn đang suy nghĩ về việc vừa rồi đã xảy ra.
Hoàn toàn không quan tâm đến.
Lý Đại Năng nắm chặt nắm đấm, siết chặt các ngón tay làm nó kêu lên răng rắc: “Nếu đã như vậy thì cũng đừng trách ông nội mày không khách sáo nhé!”
“Tự tìm cái chết!”
Hai từ ‘ông nội’ này là điều cấm kị đối với Yamamoto Kazuo.
Gã ta đạp chân lên mặt đất, chủ động lấy thế tấn công lao về phía Lý Đại Năng.
Trọng tài vẫn chưa ra hiệu bắt đầu, nhưng cũng không còn quan trọng nữa.
Tốc độ của Yamamoto Kazuo cực nhanh, sải chân của gã ta lớn hơn người thường một ly, trong nháy mắt đã đến trước mặt Lý Đại Năng, giơ nắm đấm lớn đánh vào ngực hắn ta, vẫn cùng với góc độ quái dị như cũ.
Gã ta nhếch miệng cười nham hiểm, như thể đã nhìn thấy Lý Đại Năng ngã xuống đất.
“Đồ ngu, đi chết đi!”
Gã ta lại đăng thêm lực.
Nhưng mà!
Ngay khi nắm đấm của gã ta chạm vào ngực của Lý Đại Năng, Lý Đại Năng né người qua, dễ dàng tránh được.
“Cái gì?”
“Không ổn rồi!”
Sắc mặt Yamamoto Kazuo đại biến, gã ta nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, người đàn ông cao lớn này sao có thể phản ứng nhanh như vậy chứ.
Gã ta vội vàng lùi lại phía sau, nhưng không ngờ rằng một bàn tay to lớn đột nhiên nắm lấy mắt cá chân mình.
“Xong rồi!”
Nếu nhìn từ trên võ đài xuống, tư thế của Lý Đại Năng giống như một con hạc tiên cúi đầu, chiếc cổ dài chúc xuống.
Mà đôi bàn tay của hắn tay chính là chiếc mỏ nhọn của loài hạc.
Chiêu này trong võ thuật cổ đại được gọi là- hạc tiên hái đào!
Khi chiêu thức này xuất hiện, Yamamoto Kazuo hoàn toàn mất đi trọng tâm, căn bản không có cơ hội lùi về phía sau mà ngã lăn ra đất, mặt gã biến sắc.
Làm sao Lý Đại Năng lại có tốc độ nhanh như vậy, không, không đúng, đây không phải là tốc độ mà là góc độ, thằng khốn này lại có thể dự đoán chính xác bước tiếp theo của gã.
Gã ta như chết lặng.
Sự kiêu ngạo vừa rồi biến thành hoảng sợ, lo lắng…
“Bốp!”
Đám đông chấn động.
Chỉ thấy Lý Đại Năng nắm lấy mắt cá chân của Yamamoto Kazuo bằng cả hai tay, giống như một cái thùng nước bị dựng ngược, quay gã ta lên không trung, sau đó đập mạnh xuống đất.
Âm thanh va chạm vang lên, cả võ đài rung chuyển rõ rệt.
Ngay sau đó!
“Rắc rắc!”
Eo của Yamamoto Kazuo đã bị đánh gãy!
Một chiêu!
Chỉ bằng một chiêu.
Gậy ông đập lưng ông!
“Xoạt!”
Tiếng hoan hô vỗ tay phút chốc vang lên như sấm.
“Lý Đại Năng đúng lợi hại, Lý Đại Năng vô địch, mấy người của nước Thái Dương kia, tiếp tục khoe khoang nữa đi, không kiêu ngạo nữa à? Vừa rồi chẳng phải rất hung hăng sao?”
“Đúng vậy, các người mới thắng có vài trận đã cảm thấy mình vô địch thiên hạ rồi đúng không? Ai không biết lại tưởng mấy người đoạt chức vô địch thế giới cơ đấy? Chúng tôi chỉ khiêm tốn không cử ra cao thủ chiến đấu với mấy người mà thôi!”
“Tuyệt, tuyệt thấy đấy, đây mới là quyền anh chứ, đây mới là phong cách quyền anh thành phố Ninh Thành chúng ta, thật con mẹ nó đã!”
Những thất bại liên tiếp vừa rồi đã khiến khán giả kìm nén quá lâu.
Mà một chiêu này, đã đánh văng đi tất cả sự ngột ngạt khó chịu trong lòng họ.
Thể hiện được tính cách của người Hoa Hạ!
Uy lực của quyền anh!
Vu Kiệt cười nhạt.
“Nhanh, nhanh đưa Yamamoto Kazuo xuống, lập tức rời đi!”
Một thành viên cốt cán trong gia tộc Yamamoto vội hét lên với tên con cháu.
Ngay sau đó, nhóm người này nhanh chóng đưa theo Yamamoto Kazuo đang bất tỉnh bỏ chạy, họ không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa, tránh việc bị người khác sỉ nhục.
Có thể dùng một câu nói để diễn tả: Nhảy càng cao ngã càng đau, vừa rồi kiêu ngạo bao nhiêu thì giờ lại thảm hại bấy nhiêu.
Tự mình làm mình!
Lý Đại Năng thở hổn hển đứng trên võ đài, một quyền vừa rồi, hắn ta vẫn chưa hoàn hồn lại được, cuối cùng thì hắn ta cũng biết vì sao nhiều võ sĩ chuyên nghiệp lại thua, chiêu thức của thằng lùn kia rất quỷ dị, may mà có anh Vu chỉ bảo, không thì...
Anh Vu!
Anh Vu đâu rồi?
Lý Đại Năng muốn tìm Vu Kiệt nhưng phát hiện không biết Vu Kiệt đã rời đi từ khi nào.
Cũng không nhìn thấy anh đứng ở vị trí cũ nữa.
Anh...đi đâu rồi?
...
Vu Kiệt lúc này đang đi tìm Dương Cẩm Tú/
Sau khi xác định được trận đấu này sẽ kết thúc với phần thắng thuộc về Lý Đại Năng, Vu Kiệt vội vàng đuổi theo hướng Dương Cẩm Tú đã rời đi, suy nghĩ hồi lâu, anh vẫn muốn nói ra những suy nghĩ trong lòng mình, anh không tin Dương Cẩm Tú là người dễ thay lòng đổi dạ như vậy.
Anh cũng không muốn trong nửa cuộc đời còn lại của mình, cô gái đầu tiên khiến anh hạnh phúc sẽ biến mất trong thế giới của anh.
Nhưng ngay cả khi anh tăng tốc và cố gắng hết sức, cuối cùng... vẫn không tìm thấy Dương Cẩm Tú.
Cô...đi rồi sao?
Sau khi đuổi ra ngoài khoảng 1km, Vu Kiệt dừng lại tại chỗ, thở hổn hển, tâm trạng vừa phức tạp vừa buồn bực.
Một lúc sau thì Lý Đại Năng đuổi đến.
“Anh Vu, anh Vu, anh... anh đang làm gì vậy? Tại sao đột ngột rời đi như thế?”, Lý Đại Năng vừa nghe người dẫn chương trình tuyên bố mình là người chiến thắng của hội chợ đền năm nay thì vội vã chạy tới.
“Không sao cả, đi thôi!”, Vu Kiệtũng không nhiều lời.
“Không cần quay về nữa, vừa rồi cô Lệ Lệ nói không được khỏe nên về nhà trước rồi!”
“Được, vậy chúng ta quay về võ quán thôi!”, dù sao Vu Kiệt cũng không muốn ở bên cạnh Triệu Lệ Lệ, mối quan hệ của bọn họ đã sớm kết thúc vào 8 năm trước rồi.
“Sớm vậy à, hay là anh Vu, em mời anh ăn đồ nướng nhé, chúc mừng việc anh dạy em, làm em đánh cho thằng khốn kia một trận để trút giận, thật là tuyệt quá đi!”
“Ừ, cũng được!”, Vu Kiệt cũng không từ chối.
Tối đó, bọn họ gọi rất nhiều đồ ăn, vừa nói chuyện vừa uống rượu, mãi sau anh mới phát hiện, Lý Đại Năng này thật ra là một người đàn ông cường tráng đầu óc đơn giản, nghĩ gì nói đó, mỗi lời nói đều bộc lộ ra là hắn ta thích Triệu Lệ Lệ.
Nhưng một người phụ nữ như Triệu Lệ Lệ, thực sự xứng đáng với Lý Đại Năng sao?
Vu Kiệt không hỏi.
“Ting ting ting...”
Khi hai người đã uống được khá nhiều rượu, chuẩn bị quay về võ quán thì Vương Thạch gọi điện đến.
Lý Đại Năng lấy điện thoại ra, đặt bên tai nghe: “Alo, giám đốc!”
Giọng nói của Vương Thạch có chút nặng nề, do dự một hồi lâu mới nói: “Đại Năng, tối nay cậu đánh đẹp lắm, chủ tịch vừa gọi điện cho tôi, có một chuyện, có khả năng cần cậu...”
Mười phút trôi qua, Lý Đại Năng đã hoàn toàn tỉnh tảo, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng.
Chuyện này...làm người ta khó mà mở miệng được.
“Đại khái là như vậy, ngày mai cậu Hàn Lưu sẽ đến tìm cậu, cậu cũng biết rồi đấy, nhà họ họ là cổ đông của võ quán, gần đây nhà họ đang chuẩn bị liên hôn với nhà họ Dương, tất nhiên phải tạo thanh thế cho cậu Hàn, cậu chịu khổ một chút, đánh một quyền giả, để cậu Hàn thắng cậu, nếu không chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài, nhà họ Hàn... mất hết thể diện, cậu hiểu không?”