Một bác sĩ bên cạnh vội bước lên trước nói: “Hiện tại vẫn đang hôn mê, theo như đặc điểm sinh lý thì đã không còn gì nguy hiểm nữa”.
Phía sau ông ta còn có mấy vị bác sĩ nữa, bọn họ đều đang rất căng thẳng.
Vừa nghe nói có nhân vật lớn muốn tới, những người này liền vội vàng chạy đến đây.
Phải biết, những người trong bệnh viện đều là nhân vật lớn mà các bác sĩ không thể trêu vào.
Bây giờ, bọn họ lại tỏ vẻ tôn trọng người đàn ông trung niên vừa đến này, thấy vậy, các bác sĩ càng chắc chắn, thân phận của ông ấy vô cùng tôn quý.
Không ngờ một Lạc Thành nho nhỏ lại có thể tiếp đón nhiều nhân vật lớn như vậy, quả thật hiếm thấy.
“Kiệt!”
Lý Nam hé môi, bước đến trước giường Vu Kiệt.
Ông ấy gọi tên Vu Kiệt, nhưng người nằm trên giường lại không hề nhúc nhích.
Ông ấy đã từng nhìn thấy Vu Kiệt rơi vào nguy hiểm rất nhiều lần.
Từ lần đầu tiên cho đến hiện tại, ông ấy không biết sẽ còn bao nhiêu lần như thế nữa.
Tuy nhiên, bất kể thế nào, Vu Kiệt vẫn sống sót.
“Các người là người của Quốc Phái?”
Lúc này, Lý Nam mới chú ý đến bốn cường giả phong Thánh bên cạnh, bèn lên tiếng hỏi.
Bốn người kia khẽ gật đầu, một trong số đó tiến lên và nói:
“Y Thánh đang trên đường đến, đợi ông ấy đến nhất định sẽ chữa là vết thương cho tôn thái tử nhà họ Lý!”
“Tuy nhiên, ông ấy có nhắc đến một viên đá, chúng tôi đã tìm nhưng không thấy, không biết ông Lý có từng thấy nó không?”
Người này không bỏ qua một chút manh mối nào, lên tiếng hỏi.
Lý Nam nhíu mày đáp: “Không biết!”
Ông ấy vốn không biết viên đá nào cả, liền quay sang nhìn mấy người Lão Ưng.
“Chúng tôi không tìm thấy bất kỳ viên đá nào ở hiện trường, có thể đó chỉ là suy đoán của Y Thánh, đợi bọn họ đến hẳn sẽ có câu trả lời”.
Mạc Vãn Phong giải thích.
Lúc này, trong bệnh viện vô cùng yên tĩnh.
Nhưng Lạc Thành thì lại không được yên tĩnh như vậy.
Lý Nam đã đến, người của Quốc Phái cũng đã đến.
Gần như tất cả mọi người đều tụ tập ở Lạc Thành.
.