Lưu Hổ vội vàng khoát tay, sau đó chạy đến đẩy Ngô Tiểu Phàm đến cạnh ông nội cô.
“Chị nhìn đi, ông Ngô tốt lắm, không có chuyện gì đâu!”
Hắn ta giải thích.
Ngô Tiểu Phàm cũng nhìn ra tình huống của ông nội mình, tuy nhiên trong lòng cô vẫn cảm thấy bất an.
“Vậy sao vừa nãy em khóc, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Vẻ mặt cô thoáng trở nên nghiêm túc, gặn hỏi.
Nghe xong, Lưu Hổ mím môi lắc đầu.
Nước mắt hắn ta cũng bắt đầu chảy xuống, cái mũi hồng hồng.
“Trương Bát – em trai cùng thôn của em trước đó có gọi đến, nó nói có rất nhiều phụ nữ mặc áo bào, cầm kiếm dẫn theo một đám điên đến giết sạch người trong thôn của chúng ta!”
“Mặc kệ là nam hay nữ, già hay trẻ, gặp người liền giết, khắp nơi toàn là máu, sau đó em đã nhiều lần gọi điện cho người trong thôn, nhưng không có ai bắt máy!”
“Nhà của mọi người cũng bị một mồi lửa thiêu sạch, chẳng còn gì cả…”
Vừa nói, nước mắt Lưu Hổ vừa chảy dài.
Cuối cùng hắn ta cũng không nhịn được nữa, một lần nữa ngồi bệt xuống đất, ôm đầu khóc nức nở.
Ngô Tiểu Phàm sững sờ, cứ như vừa bị sét đánh.
Chết rồi…
Chết hết rồi…
Đó là quê hương của cô, là nơi cất giấu những ký ức của cô.
Còn có các cô chú… hàng xóm, các anh các chị đã cùng cô lớn lên.
Tiếng cười đùa vui vẻ, những mái nhà tranh, ruộng lúa, cánh rừng…
Tại sao lại có thể như vậy?
“Tại sao lại có thể như vậy?”
Ngô Tiểu Phàm ứa nước mắt, thoáng chốc, quần áo cô cũng trở nên ẩm ướt.
“Em có về xem thử chưa, có khi nào là ai đó đùa dai không?”
Đột nhiên Ngô Tiểu Phàm hỏi, dường như là mong muốn có được một đáp án khác.
Lưu Hổ lắc đầu, cúi đầu thật sâu, úp mặt vào gối.
Trong ấn tượng của cô, Vu Kiệt rất khác biệt.
.