Cảnh tượng Ngô Lãnh bị thương.
Cảnh tượng toàn bộ người dân thôn Trường Mao bị giết sạch.
Cảnh tượng Ngô Tiểu Phàm bị bắt.
Cảnh tượng anh đến nhà họ Thường chém giết người!
Vu Kiệt nhớ lại rất nhiều, đến nỗi đầu đau nhói.
“Vậy năm tên phong Thánh kia thì sao?”
Vu Kiệt căng thẳng hỏi.
Dường như đó chính là ký ức cuối cùng của mình.
Anh nhớ lại mình lúc đó đã ngã xuống vì quá đau đớn, không còn sức lực chiến đấu nữa!
“Đều đã đền tội”.
Mạc Vãn Phong nói tiếp: “Cậu còn nhớ thêm được gì nữa? Cậu có biết là ai giết họ không?”
Vu Kiệt im lặng một lúc, ánh mắt dừng lại trên những người đứng trước mặt, có vẻ hồ nghi.
“Không phải mọi người sao?”
Dứt lời, mọi người trong phòng lặng phắc.
Mạc Vãn Phong thở dài đáp: “Là cậu!”
“Tôi?”
Vu Kiệt nhất thời ngẩn người vì kinh ngạc.
Mạc Vãn Phong gật đầu nói: “Lúc chúng tôi tới đó, cậu đã giết chết ba tên phong Thánh rồi, sau đó giết thêm hai tên cuối cùng ngay trước mắt chúng tôi”.
“Căn cứ lời khai của người nhà họ Thường, ba gã phong Thánh trước đó cũng đều là cậu giết”.
“Chuyện đó… cậu cũng không nhớ rõ sao?”
Vu Kiệt nghe miêu tả lại, trong lòng như có sóng cuộn biển gầm.
Làm sao anh lại không nhớ rõ cho được!
Nhưng mà, đó không phải là giấc mơ sao?
Lúc này anh bỗng nhiên ngộ ra, trước đó, hết thảy những gì xảy ra trong biển tâm thức của anh đều không phải là mộng cảnh.
Sau đó.
Không có sau đó.
Bởi vì anh đã ngất xỉu ngay lúc đó.
Vu Kiệt kinh ngạc nhớ lại những điều nọ, đồng tử co rút lại.
.