Trong hẻm nhỏ lúc này vô cùng yên tĩnh.
Cứ như thời gian bị dừng lại ở thời khắc này.
Nhiệt độ một lần nữa hạ xuống.
“Người lên tiếng… của Thiên Đình…”
Khi nghe mấy chữ này, Vu Kiệt cũng cảm thấy có hơi khiếp sợ.
Anh nghiêm mặt đánh giá hai người kia.
Người trước mắt dù là ngoại hình hay cách nói chuyện cũng đều thể hiện rõ một điều: Ông ta không phải người thường.
Một cơn gió thổi qua, tiếng rì rào của gió mang đến cho con hẻm nhỏ một chút sức sống.
“Tìm tôi làm gì?”
Vu Kiệt thận trọng hỏi.
“Cậu xuất thân từ Lang Nha, đồng thời cũng là Lang Vương mạnh mẽ, bây giờ, tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu”.
Thái độ của Kha Phi Loan rất bình tĩnh, giọng điệu không kiêu căng, cũng không nịnh hót.
Đây chính là bản lĩnh và sự kiêu ngạo mà người lên tiếng của Thiên Đình nên có.
“Vấn đề gì?”
Mặc dù đối phương là người lên tiếng nhưng Vu Kiệt vẫn luôn duy trì sự cảnh giác.
Anh biết rõ người này tìm đến mình không chỉ để tâm sự chuyện lông gà vỏ tỏi.
Phải biết, sự hiện hữu của bọn họ chính là tồn tại đỉnh cao.
Nên sẽ chẳng ai nhàn rỗi đến tìm anh để nói mấy chuyện vô nghĩa cả.
“Nếu như cho cậu thêm một cơ hội nữa để lập lại đội Lang Nha, cậu có hứng thú không?”
Vu Kiệt nghiêm túc nhìn ông ta, trong đầu vụt qua những ký ức xưa cũ.
Khoảng thời gian cùng chiến đấu với Lang Nha là những ngày khó quên nhất.
Đặc biệt là khi nhớ đến chuyện đồng đội hi sinh để cứu mình, lòng anh càng thêm bùi ngùi xúc động.
Hiện tại, Vu Kiệt chỉ còn cách cánh cửa phong Thánh một bước nữa thôi, đối với thế gian, anh càng có nhiều cảm ngộ hơn.
Dĩ vãng được anh chôn giấu thật sâu trong tim, chưa một ngày nào quên.
.