Ông cụ Lý nhìn chằm chằm Lý Tiên, nói.
Mỗi một người trong gia đình, ông cụ đều sẽ không bỏ lại phía sau.
Nghe vậy, Lý Tiên cười, đáp: "Chuyện này cũng không thể trách đồng nghiệp con, chẳng qua là cách làm của các vị lãnh đạo kia quá cực đoan, nên mới khiến cô ấy cũng thay đổi theo".
Lúc trước Vu Kiệt cũng đã nghe Lão Ưng nói đến chuyện này, may là bây giờ tất cả đều ổn.
"Công lý là nguyên tắc duy nhất để hành sự, có lý thì đi đến đâu cũng không sợ, thanh giả tự thanh".
"Tổ tiên nhà họ Lý chúng ta, ai ai cũng đều đề cao nguyên tắc này, hiển nhiên sẽ không bị người khác nắm thóp".
Ông cụ Lý hài lòng nói.
Tất cả những người ngồi ở đây đều khiến ông cụ rất hài lòng.
Mục Tiểu Vũ khẽ bĩu môi, vội vàng nói: "Đúng vậy ạ, ông ngoại nói đúng, sau này cháu nhất định cũng phải giữ vững sơ tâm, học tập chăm chỉ mới là vương đạo!"
Trông dáng vẻ cô bé giống như ông cụ non, đổ nước ngọt đầy ly, nói: "Cháu uống cạn đây, mọi người tùy ý ạ!"
Mọi người không khỏi bật cười, không khí vô cùng vui vẻ.
Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú ngồi cạnh nhau, trò chuyện với mọi người.
Đôi tay dưới gầm bàn đã nắm chặt từ lâu.
Bữa cơm này trôi qua rất chậm, mọi người đều ăn uống thoải mái, trò chuyện ấm cúng.
Sau khi kết thúc, Vu Kiệt nắm tay Dương Cẩm Tú đi đến nghĩa trang nhà họ Lý.
Toàn bộ nghĩa trang yên tĩnh lạ thường.
Ngay cả tiếng hót của một số loài chim cũng dừng lại.
Vu Kiệt dẫn cô đến trước một bia mộ.
Trên tấm bia mộ đó khắc tên: Lưu Ngọc.
“Đây chính là mộ của mẹ anh”.
Vu Kiệt nói.
Anh từ từ bước tới, quỳ xuống một tấm nệm.
Dương Cẩm Tú cũng vội vàng quỳ theo.
“Mẹ ơi, con trai đưa con dâu đến gặp mẹ đây”.
Khóe miệng Vu Kiệt khẽ nhếch lên, nói với người mẹ chưa từng gặp mặt.
Dương Cẩm Tú ngoan ngoãn làm theo Vu Kiệt, cúi đầu lạy.
Ánh mắt Vu Kiệt nặng nề, nhìn chằm chằm vào bia mộ, trong lòng đột nhiên có rất nhiều điều muốn nói..