Vu Kiệt lập tức hiểu ra, người ta thường nói: "Phải một cái, rái đến già", xem ra Rothschild Tiêu Hán rất ám ảnh về chuyện này.
Ngay cả máy bay cũng không cần nữa, mọi cơ sở kinh doanh liên quan đều bị hủy bỏ...!
Tuy nhiên, người đó đã không còn liên quan gì đến anh, anh cũng không muốn hỏi thêm.
Nhưng quả thực trước mắt đang có một mớ hỗn độn.
Vu Kiệt bình tĩnh nhìn những tiếp viên hàng không này, trong lòng cũng có ý xin lỗi.
Phải biết rằng, vì bản thân mình nên mới dẫn đến vụ tai nạn máy bay này, suýt chút nữa khiến bọn họ mất mạng.
Mọi chuyện đều do mình mà ra.
Nghĩ vậy, Vu Kiệt gật đầu nói: "Vậy cậu giúp bọn họ sắp xếp công việc, tìm việc gì thanh nhàn chút".
“Vâng, anh Kiệt”.
Trịnh Long gật đầu, nhìn các cô tiếp viên nói: "Đi thôi, tôi sẽ thu xếp công việc cho mọi người".
Những cô tiếp viên hàng không đó hơi giật mình, không muốn rời đi cho lắm.
“Còn có chuyện gì sao?”
Vu Kiệt hỏi.
"Anh Vu, chúng tôi không muốn làm những công việc khác.
Chúng tôi chỉ muốn trở thành tiếp viên của anh, phục vụ mọi chuyến bay sau này của anh.
Tất cả các chuyến bay trong và ngoài nước của anh chúng tôi đều sẽ phục vụ hết mình".
Cô tiếp viên hàng không dẫn đầu vội vàng nói.
“Anh Kiệt, chuyện này…”
Trịnh Long không biết nên làm thế nào mới phải.
Thái độ của bọn họ rất kiên quyết, có vẻ như trước khi đến đã nghĩ kỹ chuyện này rồi.
Vu Kiệt cũng hiểu rõ, bọn họ xem như là có mối quan hệ cùng chung hoạn nạn, đồng sinh cộng tử rồi.
“Được rồi”.
Vu Kiệt cũng không muốn từ chối, chỉ có thể đồng ý.
“Cảm ơn anh Vu!”
Các cô tiếp viên hàng không đồng thời cúi người, chân thành nói.
Trên mặt bọn họ đều tràn ngập ý cười.
Đúng lúc này.
Ông quản gia từ bên ngoài bước tới.
.