Đệ Nhất Lang Vương

Chương 1189: 1189: Rõ Ràng Là Độc Ác Thành Tánh!”





“Miệng thì luôn miệng từ bi, từ bi, quả thực buồn cười! Rõ ràng là độc ác thành tánh!”   
“Tao không ngờ nơi như Huyết Cương Bắc Băng mà cũng có người can đảm đối chọi, đúng là tự tìm đường chết mà!”  
“Hiện tại, Lưu Hỏa đại nhân vẫn chưa có tung tích, anh ấy đã mất tích ở Luân Thành, chúng ta nên làm gì bây giờ?”  
“Bốn cường giả phong Thánh, giờ đã mất hai vị, tao thật sự nuốt không nổi cơn tức này, tao thề sẽ huyết tẩy Hoa Hạ!”  
“Lưu Hỏa đại nhân vốn là cường giả phong Thánh mạnh nhất trong Tứ Tôn Chiến Thần, tuy rằng chúng ta không tin anh ấy đã chết, nhưng có ai không biết đó là sự thật cơ chứ!”  
“Không có chứng cứ xác thực thì không ai được nói anh ấy chết! Bọn mày thấy thi thể của anh ấy rồi à?”  
Ở đây có không ít tên bạo đồ đội mũ gào thét khản cả giọng.

Bản tính của bọn họ vốn rất hung hãn, cộng thêm việc tu luyện công pháp đặc biệt cho nên đã hình thành tính cách có chút quái đản.

.


Truyện mới cập nhật
Có rất nhiều người không muốn chấp nhận tin tức Lưu Hỏa đã chết, dù sao đó cũng là chiến thần mạnh nhất của Huyết Cương Bắc Băng.

Lúc này, chợt có một tên đội trưởng đứng bật dậy.

Hắn ta siết chặt nắm đấm, mặt mày tái xanh, cao giọng nói: “Tất cả những việc mà chúng ta đang nói ở đây đều có liên quan đến một người! Đó chính là… Vu Kiệt!”  
Lại có thêm một gã đội trưởng bước lên, đại diện cho một khu vực.

“Vu Kiệt khinh người quá đáng, hắn tưởng Huyết Cương Bắc Băng không có người à?”  
Giọng hắn ta tràn đầy tức giận, mang theo sát khí ngập trời, không ngừng cuộn trào.


Lại có người lạnh lùng nói: “Hiện tại Vu Kiệt đã bình an trở về từ Luân Thành, thậm chí còn có tin tức hắn đã giết chết năm tên cường giả phong Thánh, cái chết của Lưu Hỏa đại nhân chắc chắn có liên quan đến hắn!”  
Đám nhân vật chủ chốt này đua nhau nói, cả đám lộ vẻ dữ tợn, không ngừng buông những lời hận thù đối với Vu Kiệt.

Bọn họ hận không thể bắt Vu Kiệt đến đây, sau đó lột da rút gân, gặm xương anh.

Khi nghe những lời này, sắc mặt hai gã cường giả phong Thánh đang ngồi trên đài càng thêm khó coi.

Thậm chí một trong hai người còn vỗ nát cái bàn bằng băng trước mặt.

“Nếu không giết tên Vu Kiệt kia, khó mà dập tắt lửa giận của mọi người!”  
“Hơn nữa, sao hắn còn chưa chết! Vì sao Huyết Cương Bắc Băng cứ luôn bị thằng khốn đó đè đầu cưỡi cổ?”  
Long Ẩn nghẹn một bụng lửa giận.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.