Nhà tù Ninh Thành, Triệu Lệ Lệ người bị bắt vì tội bắt cóc và hành hung người khác đã thay đồng phục tù nhân, ngồi ở một góc trong sân. Bởi vì vụ án này do Giang Nho chịu trách nhiệm, nhà tù ngay lập tức triển khai sắp xếp 1 buồng giam, tối hôm qua đã nhốt cô ta vào đó.
Cô ta vẫn luôn nhìn chăm chú lên bầu trời, dưới mí mắt nhăn nheo là một đôi mắt vô thần.
“Tí tách!”
Một giọt nước mắt từ khoé mắt chảy ra, cảnh tượng cô ta tự tay đâm con dao gọt hoa quả vào ngực Vu Kiệt cứ in sâu trong tâm trí không thể tiêu tan.
Cô ta muốn khóc, nhưng cố kìm lại.
Biểu cảm lạnh lùng, miệng thì thầm: “Anh vì con tiện nhân đó…đến mạng sống cũng có thể không cần nữa sao?”
“Tại sao? Tại sao chứ? Con tiện nhân đó có chỗ nào tốt? Hàn Lưu vì cô ta mà bỏ rơi tôi bất chấp tình cảm tôi dành cho anh ta suốt bao năm qua”.
“Anh vì cô ta lại có thể làm đến bước này. Tại sao? Tại sao lúc đó anh không thể vì tôi mà ở lại? Tại sao? Các người…”
Cô ta tự nói một mình, giống như một người đàn bà tâm thần điên loạn vừa ngồi trên xích đu vừa cười quái đản.
“Két!”
Cánh cổng sắt của nhà giam bị bảo vệ ở bên trong mở ra, một nhân viên công vụ sau khi nhận được chỉ thị mới nhất đã dùng thời gian ngắn nhất để đến đây, anh ta cầm một văn kiện đi tìm người phụ trách vụ án của Triệu Lệ Lệ đang ở phòng làm việc tầng dưới.
“Anh là..”.
“Sếp Giang bảo tôi tới, đây là chỉ thị mới nhất, anh xem đi, nếu không có vấn đề gì thì cứ theo đó mà làm”.
Người phụ trách vẻ mặt nghiêm túc, sau khi nhận văn kiện, lấy cặp kính mắt vẫn cài trên ngực đeo vào, lập tức đọc.
Qua vài phút, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm trọng, tràn đầy nghi hoặc.
Anh ta bối rối nhìn người nhân viên công vụ trước mặt, sau khi xác định người này không phải giả mạo, trong lòng không thể không tự hỏi, một kẻ suýt giết chết nhân vật lớn kia, thực sự… vô tội, thả ra ư?
“Anh xác định đây là chỉ thị của Sếp Giang?”
“Đúng”, người nhân viên gật đầu: “Chính xác mà nói, đó là yêu cầu của anh Vu khi nhập viện”.
“Trời ơi! Tôi không nghe nhầm chứ! Anh ta không muốn tiếp tục truy cứu, buộc tội Triệu Lệ Lệ nữa cũng được, còn không định quan tâm, muốn thả cô ta?”
“Quỷ mới biết tại sao!”
Anh ta nhún nhún vai, lắc đầu bất lực.
Người phụ trách thở dài, sau khi cầm bút lên và kí vào văn kiện, chỉ vào góc sân và nói: “Cô ta ở bên kia, anh có thể đưa cô ta đi”.
“Cảm ơn”.
Nhân viên công vụ đi đến trước Triệu Lệ Lệ, nói với một giọng điệu nghiêm túc: “Cô là Triệu Lệ Lệ phải không!”
Triệu Lệ Lệ từ từ quay đầu lại, giống như một con rối vô hồn,cô ta ngây người nhìn người nhân viên công vụ: “ Là đến để bắn tôi sao! Vu Kiệt…chắc là rất hận tôi nhỉ!”
“…”, nhân viên công vụ.
Anh ta không biết Triệu Lệ Lệ đã rốt cuộc đã trải qua những gì nhưng người phụ nữ này khiến cho người khác có chút không nói lên lời.
Lấy kẻ tiểu nhân đo lòng quân tử?
Anh ta trầm giọng nói: “Cô sai rồi, Anh Vu quyết định không truy cứu nữa, cô vô tội được thả!”
“Cái gì?”
Thoáng chốc loạng choạng đứng không vững, Triệu Lệ Lệ đã nghĩ đến hàng vạn khả năng, chỉ là không nghĩ đến…
“Vô tội… Được thả?”
Đôi mắt vô thần ấy dần dần biến thành vẻ khó hiểu: “Tại sao… Không truy cứu? Anh ta không hận tôi sao?”
“Tôi suýt nữa đã giết chết người con gái mà anh ta thích, là một người đàn ông, anh ta không muốn giết tôi ư?”
“Anh ta nên tiếp tục truy cứu, nên hận tôi, giống như trước đây ghét tôi, ghê tởm tôi…Tại sao lại không truy cứu, không giết tôi… Anh ta là đang tội nghiệp tôi?”
Tội nghiệp?
Đúng là cũng hơi đáng thương, một người vốn như hoa như ngọc mà bây giờ lại như bông hoa đã tàn úa thế này, thanh danh bại hoại, người thân bạn bè xa lánh, chẳng còn lại gì ngoài căn biệt thự trống và một chiếc xe hơi.
Nếu so với những gia đình hạnh phúc mỹ mãn kia, cô ta… đúng thật đáng thương!
Nhân viên công vụ lắc đầu thở dài.
“Anh Vu còn có lời muốn tôi chuyển đến cô”.
“Lời gì?”
“Anh ấy nói: mọi thứ đều có thể bắt đầu lại, chỉ cần cô còn có hi vọng, bất kể là cuộc sống hay là bạn bè, cuộc đời mỗi người mỗi lần gặp trắc trở, ngừng lại, biết đâu sẽ có chuyến xe tiếp theo đưa ta đến nơi ngắm được nhiều cảnh đẹp hơn nữa”.
Đây là lời khuyên của Vu Kiệt dành cho Triệu Lệ Lệ.
Bảy năm trước, anh còn trẻ, làm việc không suy tính trước sau, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Anh không biết hành vi bốc đồng của mình đã khiến cho Triệu Lệ Lệ thay đổi.
Nói không hận, là không thể nào!
Nhưng dù sao, cảm giác tội lỗi vẫn luôn tồn tại trong lòng anh.
Anh hi vọng Triệu Lệ Lệ có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới, tìm lại chính mình, được làm chính mình.
Nhưng nghe được những lời này, Triệu Lệ Lệ phát ra một tiếng cười lạnh.
“Bắt đầu lại?”
Cô ta dừng một chút: “Anh ta tưởng rằng cuộc đời mỗi người đều có thể giống như lời bài hát: nếu có thể bắt đầu lại, tôi sẽ làm Lý Bạch ư? Anh ta rốt cuộc đang nói đùa gì vậy chứ…”
“Thật không buồn cười chút nào, 7 năm qua đi, lại một lần xuất hiện, mà cái bắt đầu lại mà anh nói lại không phải là tôi và anh…”
“Đã đi đến bước này rồi, còn nói hai từ bắt đầu lại…Vu Kiệt… anh không cảm thấy bản thân mình rất đạo đức giả sao?”
Cô ta như than với trời, nói xong thì đứng dậy.
Có người tháo còng tay, cô ta được thay quần áo sạch sẽ, còn có người thu dọn hành lý, mang giúp cô ta ra đến ngoài cổng nhà tù.
Nhưng không có ai ở thành phố vắng vẻ này đến đón cô ta.
Giống như một con mèo hoang bị bỏ rơi.
Vào lúc cổng nhà tù đóng lại, cô ta sụp xuống, vùi đầu vào đầu gối khóc rống lên.
“Bắt đầu lại… làm sao bắt đầu lại…”
“Vu Kiệt… Tại sao anh vẫn như vậy… cho tôi hi vọng…rồi lại khiến tôi tuyệt vọng…”
“Rõ ràng anh biết tôi thích anh… Rõ ràng anh biết tôi hận cô ta- người con gái mà anh thích… Tại sao không để tôi chết già trong tù đi… Tại sao lại cho tôi hi vọng bắt đầu lại… rồi lại để tôi bị bao trùm bởi nỗi cô đơn… Vu Kiệt…”
“Tít”
Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng còi xe.
Trên xe, một người đàn ông cao mét 8, tóc búi củ tỏi, trên đầu một mảng xanh tím, nở nụ cười đơn thuần, khập khiễng bước từ trên xe xuống đi nhanh về phía này.
Nhận được tin tức của Vu Kiệt, hắn ta từ bệnh viện trốn ra, lái xe với tốc độ nhanh nhất đến đây.
Giây phút đó, bóng dáng của hắn giống như một ngọn núi, chắn ngang trước mặt Triệu Lệ Lệ, gột rửa sự cô đơn trên thế gian này.
Triệu Lệ Lệ ngừng khóc, nhìn người đàn ông cẩn thận nâng hành lí của cô ta buộc vào sau xe, rồi đưa tay về phía mình.
“Chị Lệ Lệ… nếu chị không ghét bỏ… hãy để tôi chăm sóc cho chị nhé!”
“Mặc dù tôi biết mình không đẹp trai, cũng không nhiều tiền, không có một thân võ nghệ, đầu óc lại đơn giản, nhưng mà… tôi bảo đảm, từ nay về sau, chỉ cần có tôi trên đời không ai có thể bắt nạt chị”.
“Nên là chị Lệ Lệ, chị đừng khóc nữa được không?... Chị khóc là trông không đẹp nữa...Đại Năng không thích chị khóc như vậy, chị là nữ thần của tôi mà”.
“ Lý… Đại Năng”.
Có một loại cảm xúc gọi là cảm động chợt ùa đến trong tim Triệu Lệ Lệ.