Đệ Nhất Lang Vương

Chương 128: Quay về



Thời tiết Ninh Thành vẫn chưa hết u ám, Giang Thành cũng bị mây mù che phủ. Mùa mưa ở Giang Nam vừa đến, hai ngày một trận mưa nhỏ, ba ngày một trận mưa lớn.

Trịnh Long là người mà ông cụ Lý để lại để chăm sóc Vu Kiệt, chỉ một cú điện thoại đã thông báo cho sân bay Ninh Thành chuẩn bị máy bay riêng. Khoảng 2 tiếng sau, Vu Kiệt đã đưa Dương Cẩm Tú về đến Giang Thành. Hai người vừa hạ cánh, Trịnh Long đã gọi tài xế đến.

Bọn họ đi đến bệnh viện.

“Đã điều tra được số phòng bệnh của anh Vu Sơn nhà tôi chưa?”, Vu Kiệt lo lắng hỏi. Anh nhớ rõ khi mình rời đi anh trai rõ ràng đã tỉnh lại, nhất định là sau đó đã xảy ra chuyện gì rồi!

“Điều tra ra rồi ạ. Hai hôm trước cậu cả bị thương nặng ở nhà họ Cao được đưa vào bệnh viện, bây giờ đang nằm ở phòng số 603, nguyên nhân cụ thể là gì vẫn chưa rõ”. Thân phận thật của Trịnh Long là một mật thám xuất sắc của tổ chức tình báo Mật Điệp Tư. Vừa mới điều tra nhưng chỉ trong vài phút một lượng lớn thông tin đã nằm trong điện thoại của anh ta.

“Nhà họ Cao?”

Bị thương ở cửa nhà họ Cao. Bất giác, trong mắt Vu Kiệt vô tình lộ ra sát khí.

Anh rảo bước nhanh hơn. Nghĩ đến địa vị hèn mọn và thái độ ở nhà họ Cao của Vu Sơn, trong lòng anh liền dâng lên cảm giác bất an.

Thang máy đi lên tầng 6, họ đi vào phòng bệnh của Vu Sơn nhưng khi đẩy cửa bước vào lại thấy cả căn phòng trống rỗng không có bóng người.

Vu Sơn... Không có ở đây!

Anh trai…

“Sao lại thế này?”, Vu Kiệt lập tức nhíu mày. Không phải là anh trai đang nằm viện sao? Người đâu rồi! . Truyện Thám Hiểm

“Tôi sẽ lập tức phái người đi điều tra”, dứt lời, Trịnh Long soạn một tin nhắn gửi về tổ chức tình báo, điều động nhân lực sẵn có đi tra xét, theo dõi xung quanh.

Một phút sau đã có tin tức!

Sắc mặt Trịnh Long nghiêm trọng: “Cậu chủ, có lẽ là... Đã xảy ra chuyện…”.

....

...

Ở trong phòng làm việc của giáo viên chủ nhiệm, hiện giờ Vu Sơn với tư cách một người bố chỉ hận không thể đánh cho Cao Hùng một trận nhừ tử. Quả nhiên, không phải con mình nên có thể xem nó như công cụ để lợi dụng sao?

Đến đầu đuôi sự việc thế nào cũng không thèm hỏi đã bắt Nhã Nhã phải xin lỗi à?

Vì sao lại thế chứ? Trên đời này còn có việc không nói lý lẽ như thế sao? Không điều tra rõ ngọn nguồn sự việc, coi như Cao Hùng không thèm để ý đến Nhã Nhã thì ít nhất cũng phải hỏi han lấy một câu chứ.

Vu Sơn rất tức giận. Cao Vũ Xương còn phẫn nộ hơn bởi vì ông nội thế mà lại giao nhiệm vụ chăm sóc Nhã Nhã cho Cao Hùng.

Lại so sánh cách giáo viên chủ nhiệm đối xử với hai đứa trẻ hoàn toàn khác biệt, hai người thân là bậc làm cha làm mẹ nhẫn nhịn đến mức không thể chịu đựng nổi nữa rồi.

Nghe thấy lời Vu Sơn, Cao Hùng trợn ngược mắt, ánh mắt lạnh lùng nói: “Thằng vô dụng, mày nói cái gì cơ?”

Thái độ của của Vu Sơn rất cứng rắn, dù sao cũng bị đuổi ra khỏi nhà họ Cao, còn sợ cái gì nữa. Anh ta ngẩng đầu, ưỡn ngực: “Tôi nói ông là đồ khốn nạn. Nếu ông muốn liếm… Thì đồ chó nhà ông tự đi mà liếm, đừng liên lụy đến Nhã Nhã. Sai là sai, không sai là không sai!”

“Ý mày là gì?”

Vừa nghe lời này, Vương Mai lập tức trợn mắt, hai tay chống nạnh chỉ vào mặt Vu Sơn: “Đã đến lúc này mà mày còn bao che cho con gái mày. Hai chúng mày làm bố làm mẹ thật sự quá thất bại, người lớn không làm gương thì hỏi sao đứa trẻ không hư hỏng. Cô Lý, đừng nói nhiều nữa, mau đuổi bọn họ đi hộ tôi!”

“Bảo vệ đâu? Bảo vệ đâu rồi đến đây! Tôi không thể nhìn họ thêm một giây phút nào nữa”.

“Buồn nôn!”

Lý Kiều gật gật đầu, đang muốn lấy điện thoại ra gọi thì Cao Hùng nhanh chóng chạy đến cười hèn hạ: “Đừng đừng đừng, bà Triệu, xin bà bớt giận, xin bà bớt giận. Chuyện này tôi chắc chắn sẽ giải thích rõ ràng với bà, xin cho tôi thêm ít thời gian”.

Dứt lời, ông ta đi đến trước mặt Cao Vũ Xương, lạnh lùng nói: “Cao Vũ Xương, chú cũng không muốn nói nhiều với cháu. Bà Triệu là khách hàng lớn của tập đoàn chúng ta, việc liên quan đến lợi ích của tập đoàn, chú hai không cầu xin cháu mà là yêu cầu cháu lập tức bảo Nhã Nhã xin lỗi”.

“Đừng trách chú hai không nhắc nhở cháu, nếu ông nội biết vì Nhã Nhã đánh người khác mà làm mất vị khách hàng lớn như giám đốc Triệu, cháu cảm thấy ông nội sẽ làm thế nào?”

“Cháu cảm thấy Nhã Nhã còn có thể tiếp tục ở lại đây sao? Còn có thể được đối xử như công chúa nhỏ à?”, Cao Hùng uy hiếp, từng câu từng chữ đều đang ép Cao Vũ Xương thỏa hiệp.

Nhưng thỏa hiệp...Cũng là có giới hạn

Giới hạn của Cao Vũ Xương là Nhã Nhã, cô cười lạnh lùng nói: “Cho nên vì lợi ích nên cả việc đối xử công bằng với một đứa trẻ cũng không cần đúng không?”

“Đối xử công bằng gì chứ?”

Cao Hùng hỏi lại, cảm xúc cá nhân hơi rối loạn: “Cháu cho rằng trên thế giới này người không được đối xử công bằng chỉ có mình cháu thôi sao? Vũ Xương, cháu tỉnh táo lại đi! Cá lớn nuốt cá bé, bây giờ cháu đã bị đuổi khỏi nhà họ Cao, cứ tiếp tục náo loạn thế này thì cũng không tốt với cháu”.

“Coi như cháu không suy nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho Nhã Nhã chứ. Giá trị tài sản của giám đốc Triệu lên đến mấy tỉ, bà Triệu còn là cổ đông trong trường học quý tộc. Chỉ cần một câu của họ là cả nhà cháu đều không thể sống tử tế được”.

“Cháu ngoan cố như vậy có ý nghĩa gì chứ?”

“Có!”

Cao Vũ Xương lớn tiếng phản bác, cô nắm chặt bàn tay kêu răng rắc có lực: “Có ý nghĩa, nếu như đến cả trắng đen đúng sai cũng không thể phân biệt được thì chú sống còn có ý nghĩa gì?”

Đây là sau khi cô nhìn thấy hành động của Vu Kiệt suy nghĩ đã có sự thay đổi.

Cô tiếp tục nói: “Đúng vậy, chú nói rất có lý, cứ náo loạn như vậy đối với tôi không có lợi gì nhưng tôi cũng biết nếu hôm nay tôi bảo Nhã Nhã xin lỗi thì sẽ tạo ra tổn thương tâm lý không thể chữa lành cho con bé”.

“Còn nữa, con gái của tôi sẽ dạy dỗ, tôi sẽ tự nuôi được, không phiền đến nhà họ Cao nữa. Chúng tôi không phải người nhà họ Cao, lợi ích của nhà họ Cao... Không không liên quan gì đến chúng tôi”.

“Cho nên tôi tin lời Nhã Nhã nói, con bé không sai, sao lại bắt con bé xin lỗi?”

“Cô…”

Cao Hùng tức giận đến nỗi ngón tay run rẩy, tăng cả huyết áp. Nghĩ đến đơn hàng trị giá một trăm triệu của ông Triệu, ông ta hơi sốt ruột: “Cao Vũ Xương, cô đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nhanh xin lỗi đi”.

Cao Vũ Xương mặc kệ ông ta, xoay người đi đến bên cạnh Nhã Nhã, đau lòng che đi nửa khuôn mặt đỏ ửng của cô bé.

Một màn này khiến Cao Hùng cực kỳ xấu hổ.

Mặt ông ta đỏ lên, đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích, không biết bây giờ nên làm gì.

Đúng lúc này, Vương Mai mở miệng nói: “Cô Lý, còn đứng đờ ra đấy làm gì? Nhanh gọi bảo vệ đến đây, lập tức đuổi việc Cao Vũ Nhã, đứa trẻ con không được dạy dỗ cẩn thận như thế này, đuổi khỏi trường sớm càng đỡ đau mắt”.

“Vâng…”

Lý Kiều lấy điện thoại gọi người.

Tiêu Nhã đứng ở một bên hơi sửng sốt nói: “Bà Triệu... Tôi thấy... Mọi việc…”

“Sao vậy, cô Tiêu còn muốn cầu xin giúp cô ta sao? À đúng rồi, tôi nhớ rồi, hình như cô Tiêu rất quan tâm đến Cao Vũ Nhã. Chẳng lẽ cô Tiêu muốn đi cùng cô ta?”

“Tôi... Không… Không…”, Tiêu Nhã liên tục xua tay, quay đầu đi như không nhìn thấy.

“Không muốn thì câm miệng lại, việc này không liên quan đến cô”.

Dứt lời, Vương Mai trừng mắt nhìn Cao Vũ Xương: “Các người còn đứng ở đây làm gì? Còn không mau cút đi, còn muốn chờ bảo vệ đến đuổi mấy người ra ngoài sao? Làm người thì thể diện vẫn là quan trọng nhất”.

“Bà…”

“Thật quá đáng!”, Vu Sơn thật sự không nuốt trôi cục tức này, anh ta muốn tiếng lên để tranh cãi. Cao Vũ Xương nhanh chóng chạy lên giữ anh ta lại, nghiến răng tức giận: “Chúng ta đi…”

“Đi?”

Bỗng nhiên, một hình dáng quen thuộc xuất hiện bên ngoài văn phòng.

“Mọi việc còn chưa làm rõ, người làm sai đáng bị phạt cũng chưa bị trừng phạt sao lại phải đi? Con người ta sống không vì đấu tranh cho lẽ phải thì còn vì cái gì?”

Vu Kiệt ---- đến rồi!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.