Đệ Nhất Lang Vương

Chương 139: Cô ta có xứng không



Có thể tham gia bữa tiệc của giới thượng lưu do nhà họ Đổng tổ chức, đối với Vương Huệ mà nói thì đây là niềm vinh dự lớn để cô ta có thể đi khoe khoang với bạn bè. Nhưng cô ta không thể ngờ trong bữa tiệc sang trọng như này mà lại gặp Dương Cẩm Tú?

Còn nhớ hồi đại học, Dương Cẩm Tú ăn mặc bình thường, cũng không có nhiều tiền tiêu vặt. Mỗi ngày ngoài đi học thì lại đọc sách, nghe nhạc, quê chết đi được.

Vì vậy hôm nay gặp mặt, Vương Huệ mặc lễ phục màu trắng cứ nhìn chằm chằm vào bộ quần áo của Dương Cẩm Tú.

“Ôi! Cẩm Tú hả? Hình như bộ đồ này tôi nhìn thấy ở tạp chí thời trang nào rồi thì phải? Không phải là… Cậu mua phải hàng dởm đấy chứ?”

“Hàng dởm…?”, Dương Cẩm Tú trán toát hết mồ hôi, cười một cái mà không nói gì thêm.

“Đây là quà sinh nhật mà anh tôi tặng tôi đấy”, cô đáp.

“Hóa ra là quà sinh nhật à? Vậy thì con mắt thẩm mỹ của anh cậu không tốt lắm nhỉ? Cậu có biết, nếu trong bữa tiệc như này mà để người khác nhận ra cậu mặc hàng dởm thì sẽ nực cười lắm không? Cậu phải chú ý chút đấy, biết chưa?”, Vương Huệ giả bộ nhắc nhở, trên thực tế thì trong lòng đầy vẻ khinh bỉ.

Cô ta ngập ngừng một lát rồi lại nói: “Lần sau nếu muốn mua hàng hiệu thì cứ tìm tôi. Tôi nể tình chúng ta từng học chung nên sẽ không gạt cậu đâu. Điểm này thì cậu cứ yên tâm. À phải rồi, ai giới thiệu cậu đến đây thế?”

“Cậu chủ Đổng”, Dương Cẩm Tú sắc mặt bình tĩnh, cười nói.

“Cậu chủ Đổng?”, sắc mặt Vương Huệ biến đổi, tiếp đó cười một cái nói: “Cẩm Tú này! Cậu biết nói đùa thật đấy. Cậu chủ Đổng là người có thân phận gì chứ, cậu có thân phận gì mà quen được. Cậu chẳng khác gì mấy năm trước, chỉ thích chém gió, thích giả bộ nữa. Cậu có nhớ ngày xưa cậu đã làm gì không?”

“Tất nhiên là nhớ rồi”, đó là ký ức mà suốt đời này Dương Cẩm Tú không thể nào quên được.

“Tôi nói là sau khi tốt nghiệp sẽ vào làm ở một doanh nghiệp trong nước mà không cần phỏng vấn”.

“Đúng thế, đúng thế”, Vương Huệ với ánh mắt sắc bén rồi cố ý tiếp lời: “Các bạn học của lớp vốn đợi cậu vào được đó rồi sẽ kéo chúng tôi vào cùng. Nhưng ai ngờ, cậu vừa tốt nghiệp đã mất tăm, lúc đó chúng tôi thất vọng lắm đấy. Cẩm Tú à! Sao cậu không nói không rằng mà đi vậy?”

Giọng điệu của cô ta thoạt nghe thì như đang nhớ đến Dương Cẩm Tú nhưng thực chất là ngầm mượn chuyện này để chế giễu Dương Cẩm Tú nói nhưng không làm được.

Từ tận đáy lòng, cô ta mặc định Dương Cẩm Tú là con nhà bình thường. Bởi nếu đúng là cô chủ nhà giàu thì đã ra ngoài sống ở biệt thự rồi, sao phải chen chúc ở ký túc xá?

Hơn nữa, thành tích học tập ở trường của Dương Cẩm Tú cũng vượt trội nên khiến Vương Huệ luôn muốn so sánh và vượt qua cô, lúc nào nắm được cơ hội chế giễu là sẽ không bao giờ bỏ qua.

Nhưng chuyện này không phải là Dương Cẩm Tú thích nói mồm. Trước nay cô không thích nói dối, cũng không biết giả bộ gì cả. Cô chỉ đang nói sự thật mà thôi, nhưng không ngờ Vương Huệ lại hay nghĩ nhiều thế.

Còn chuyện mấy năm trước, tất cả đều trách bố của cô đã sai người đến đón cô đi ngay sau khi cô vừa tốt nghiệp.

Dương Cẩm Tú cũng không có cảm tình gì với Vương Huệ, cũng không quan tâm cô ta nghĩ gì, lập tức nói: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải vào rồi”.

“Đúng rồi, nên vào rồi. Này người bạn! Đi vào cùng tôi đi! Tôi biết là không có ai giới thiệu cậu mà. Yên tâm! Coi như tôi dẫn cậu đi mở mang tầm mắt vậy”, nói xong Vương Huệ đi về phía trước, đi đến trước mặt bảo vệ còn cố tình chỉ vào Dương Cẩm Tú nữa.

Lúc này, bảo vệ ngây người ra. Bởi Dương Cẩm Tú là khách quý mà ban nãy đích thân cậu chủ Đổng tiếp đãi, còn cần Vương Huệ giới thiệu sao?

Bảo vệ không có phản ứng gì. Dương Cẩm Tú có thể vào bên trong bất cứ lúc nào, vì có mối quan hệ thân thiết với cậu chủ Đổng nên bảo vệ không cần nhìn thư mời mà để cô vào luôn.

Nhưng cảnh tượng này trong ánh mắt của Vương Huệ và những người khác thì giống như vì Vương Huệ giới thiệu nên Dương Cẩm Tú mới không cần thư mời mà được vào luôn.

Đi vào bên trong bữa tiệc, các loại rượu vang xa xỉ cùng món ăn cao cấp đều được bày trí trên bàn dài. Tổng diện tích của bữa tiệc phải rộng bằng hai sân vận động.

Đến tham dự có rất nhiều nhân vật nổi tiếng đến từ các giới trong thành phố Giang Thành. Nguồn lực mà họ sở hữu là nền tảng cho sự thịnh vượng của nhà họ Đổng.

Vương Huệ đi vào bên trong, còn đứng ở một bên đợi Dương Cẩm Tú. Vừa thấy Dương Cẩm Tú thì liền kéo tay cô lại, nói: “Cẩm Tú! Đi cùng tôi đi, vừa hay chúng ta có cặp, cậu thấy sao?”, Vương Huệ hỏi với kiểu thăm dò.

“Được thôi”, Dương Cẩm Tú cũng không từ chối. Một mình ở bữa tiệc nên cô cũng không biết nên làm gì.

“Ok! Để tôi dẫn cậu đi làm quen với một số phu nhân quý tộc ở đây”, nói xong Vương Huệ kéo tay Dương Cẩm Tú đi đến bữa tiệc ở bên cạnh hồ bơi. Bao nhiêu năm mới gặp lại Dương Cẩm Tú nên cô ta phải cố gắng thể hiện sự kiêu hãnh trong lòng mình.

Ai bảo thành tích ở đại học của Dương Cẩm Tú lại tốt như vậy? Cô ta muốn để mọi người thấy, thành tích học giỏi thì có tác dụng gì, ra ngoài xã hội chẳng phải vẫn là một người bình thường, vào bữa tiệc này vẫn phải nhờ vào các mối quan hệ của cô ta đó thôi?

Ngẫm nghĩ một lát, sau đó họ đi đến bên cạnh hồ bơi.

“Chị Lưu Tiệp, chị Tần Nhã…”, vừa nhìn thấy hai người phụ nữ trung niên dáng vẻ đoan trang, khí chất hơn người đứng ở bên cạnh bàn rượu, Vương Huệ đã buông tay Dương Cẩm Tú ra rồi chạy lại.

Dương Cẩm Tú ngây người ra, cô đang chuẩn bị lại đó thì đột nhiên một nhân viên phục vụ đi đến trước mặt cô, hỏi: “Xin chào cô! Xin hỏi, cô là bạn với hai phu nhân kia sao?”

Nhân viên phục vụ chỉ vào Lưu Tiệp và Tần Nhã, hỏi.

Dương Cẩm Tú lắc đầu, nói: “Cũng không hẳn là bạn! Bạn học của tôi quen hai người đó nên ra đó chào hỏi một tiếng thôi”.

“Thật vậy sao? Thế thì tốt quá rồi”, nhân viên phục vụ nói với vẻ khẩn cầu: “Cô có thể giúp tôi bưng đĩa này lại đó được không? Đây là cooktail họ gọi, tôi đau bụng quá không chịu nổi nữa rồi. Nhờ cô đấy ạ…”.

Thấy bộ dạng đau đớn của nhân viên phục vụ nên Dương Cẩm Tú gật đầu nói: “Được rồi, đưa cho tôi”.

Mặc dù xuất thân từ nhà họ Dương nhưng cô luôn đối xử hòa nhã với mọi người chứ không thể hiện quyền thế. Vì vậy khi còn học đại học, cô rất được mọi người yêu quý, vì thế mới khiến Vương Huệ đố kỵ.

Dương Cẩm Tú nhận lấy đồ rồi bước lại.

“Ồ! Đây chẳng phải là Vương Huệ sao? Sao em lại đến một mình thế? Cậu chủ nhà họ Trang của gia tộc hạng ba đâu rồi? Cậu ấy không đến sao?”

Hạng ba… Hai chữ này khiến Vương Huệ cảm thấy không được vui cho lắm, cô ta cố kìm nén cảm xúc. Bởi hai người trước mặt này là vợ của cậu chủ trong gia tộc hạng hai. Nghe nói còn là bạn với cô chủ của gia tộc lớn ở nước ngoài, vì thế cô ta không dây vào được.

Cô ta cười nói: “Anh ấy đang đi tiếp khách ạ. Hai chị ơi! Em giới thiệu với các chị một người”, nói xong cô ta xoay người nhìn thấy Dương Cẩm Tú đang đi đến: “Đây là Dương Cẩm Tú bạn đại học với em, học giỏi lắm ạ…”.

“Giỏi à?”

Lưu Tiệp cười, nghĩ thầm mấy năm nay cũng đâu thiếu những người như này, cũng chẳng phải nhân vật gì đáng gờm lắm.

Dương Cẩm Tú bưng đĩa lại, nói: “Chào cô! Đây là cooktail mà các cô gọi…”.

“…”, Tần Nhã ngây người ra. Sắc mặt cô ta sầm lại, nói: “Vương Huệ! Bọn chị coi em là em gái nhưng không phải ai em cũng giới thiệu bừa cho bọn chị nha! Một nhân viên phục vụ bưng rượu thì cô ta có xứng không?”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.