Thân phận thật sự của Vu Kiệt, Lâm Nhã biết rõ. Dù không hiểu về tổ chức kia cho lắm, cô ta cũng hiểu rằng một người đàn ông có thể vượt biên để giết những kẻ sỉ nhục anh em của mình thì không thể là kẻ yếu.
Cô ta tổng cộng đã gặp Vu Kiệt 2 lần mà gần như lần nào cô ta cũng nhìn thấy bóng dáng của Dương Cẩm Tú.
Nhất là lần đó ở biệt thự Cảnh Biển, quản gia của biệt thự cho cô biết Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú đang ngồi với nhau bên bờ biển, vừa nói vừa cười.
Vu Kiệt thậm chí còn vì Dương Cẩm Tú mà ra mặt chống đối đám con cháu nhà giàu có quyền thế ngất trời kia.
Nói cách khác, với Vu Kiệt thì Dương Cẩm Tú có ý nghĩa vô cùng đặc biệt.
Đám người này lại dám ra tay với Dương Cẩm Tú, đó chẳng phải là muốn đối đầu với Vu Kiệt sao?
Và sự xuất hiện của Lâm Nhã không chỉ khiến cho Lưu Tiệp và Tần Nhã mà còn làm cho tất cả mọi người có mặt ở đó đều bị sốc.
Còn Vương Huệ thì hít một hơi lạnh.
Đây có lẽ chính là người phụ nữ mạnh mẽ nổi tiếng trong giới thượng lưu, có thể dựa vào sức mạnh tập đoàn chống lại cả một gia tộc số một.
Cô ấy vậy mà lại ra mặt vì Dương Cẩm Tú?
Lưu Tiệp ánh mắt nghiêm nghị, giống như gặp kẻ địch, trầm giọng: “Chủ tịch Lâm, ý cô là gì? Cô muốn bảo vệ cô ta?”
Nói xong, cô ta dừng lại, nâng ly rượu và châm bạc trong tay: “Có mọi người làm chứng, trong ly rượu này có độc, tôi còn có thể vu oan cho cô ta sao?”
“Chủ tịch Lâm dù quyền cao chức trọng, làm ăn lớn, cũng không thể không nói đạo lý chứ?”
“Lẽ nào muốn tôi suýt chút nữa bị người hại chết còn phải nhẫn nhịn không được nói lời nào sao?”
Chỉ vài câu nói, chớp mắt đã áp chế bầu không khí khiến người ta khó thở.
Tựa hồ như nói chính là Dương Cẩm tú đã làm sai.
Lâm Nhã khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm gã bảo vệ đang bắt lấy cổ tay Dương Cẩm Tú, lạnh giọng: “Bảo bảo vệ của cô bỏ tay ra cho tôi!”
“Cái gì?”
Một goá phụ thối không ai thèm, dám ra lệnh cho tôi!
Lưu Tiệp nắm chặt tay: “Chủ tịch Lâm, tôi nhắc cho cô nhớ, chồng tôi là người nhà họ Trịnh…”
“Vâng”.
Không đợi Lưu Tiệp nói xong, Lâm Nhã đã ra mệnh lệnh, từ phí sau, một thanh niên động tác vững vàng, đôi mắt sắc lạnh đột ngột lao lên, nắm trước đầu bảo vệ của Lưu Tiệp quật ngã nhanh như chớp.
“Rắc rắc!”
Âm thanh giòn tan của xương chậm rãi vang lên trong không khí rồi tan đi.
Xương bị lật một vòng tạo ra một đường vòng cung kì quái, cả cánh tay của bảo vệ liền buông xuống.
Đặc biệt là những vết thương đầy máu me kia càng làm cho người ta nhìn mà kinh sợ.
Hắn ta mở to mắt, một cơn đau thấu tim ngay lập tức bao trùm cơ thể.
Một tiếng hét thất thanh!
“Ahh… Tay của tôi… Tay của tôi…"
Hắn ta lùi về sau 1 bước, bỏ tay của Dương Cẩm Tú ra.
Lâm Nhã đưa tay ra kéo Dương Cẩm Tú ra sau lưng.
Chứng kiến cảnh này, mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
“Xầm xì…"
“Thật bá đạo, nhưng… nhưng mà xứng với Chủ tịch Lâm của tập đoàn Hoa Mỹ, lời đồn quả không sai…”
“Ai dám nói không phải chứ! Nhưng mà cô gái này, cô ta rốt cuộc có thân phận như thế nào…”
“Sốc quá đi mất!”
Lưu Tiệp tức đến xây xẩm mặt mày, đây giống như đang tát vào mặt cô ta trước tất cả mọi người!
Tần Nhã thực sự sửng sốt, cô không thể ngờ Lâm Nhã có thể làm như thế vì một người nhân viên phục vụ.
Càng kinh ngạc hơn là có vẻ như Vương Huệ biết rõ Dương Cẩm Tú, nhưng mà bây giờ cô ta cảm thấy nhận thức của bản thân có chút… nực cười!
“Không sao chứ!” Lâm Nhã an ủi.
Dương Cẩm Tú ngơ ngác nhìn Lâm Nhã, rồi chợt nhớ đến quan hệ của cô ta và Vu Kiệt liên lắc đầu: “Tôi không sao, cảm ơn chị, Chủ tịch Lâm!”
“Không cần cảm ơn, chuyện của Vu Kiệt cũng là chuyện của tôi, người của cậu ta cũng là người của tôi, cậu ấy là anh em của chồng tôi, cô xảy ra chuyện, tôi làm sao có thể ngồi yên không quản!”, Lâm Nhã nhẹ nhàng trả lời sau đó liếc nhìn Lưu Tiệp.
“Còn chuyện gì nữa không? Không có, tôi đưa cô ấy đi trước!!”
Nói xong liền chuẩn bị rời đi.
Lúc này, Lưu Tiệp hai mắt giận giữ gào lên: “Đánh bảo vệ của tôi, xong lại muốn đi? Chủ Tịch Lâm cô quá kiêu ngạo rồi đấy!”
“Lẽ nào cô không muốn đưa ra lời giải thích?”, Tần Nhã đúng lúc lên tiếng.
“Giải thích?”
Lâm Nhã cũng không phải chưa gặp qua cảnh này bao giờ, 2 kẻ nuôi mộng chen chân vào tầng lớp thượng lưu bằng cách gả vào nhà giàu, cũng xứng để cô phải giải thích ư!
Nhưng nghĩ đến đây là nhà họ Đổng, Lâm Nhã quyết định vẫn nên chừa cho nhà họ Đổng một chút thể diện.
Cô cười cười: “Cô muốn giải thích như thế nào?”
Lưu Tiệp trừng mắt nhìn Dương Cẩm Tú: “Cô nói giải thích cái gì ư? Nhân viên phục vụ mà cô đang muốn bảo vệ đã đưa cho tôi rượu có độc, tôi muốn một lời giải thích, có vấn đề gì không?”
“Ồ, thế sao?”
Lâm Nhã bình tĩnh tự nhiên: “Cẩm Tú, cô là nhân viên phục vụ à?”
Dương Cẩm Tú nói: “Lúc trước tôi đã giải thích rồi, hai ly cocktail này là do một người nhân viên phục vụ bị đau bụng nhờ tôi mang qua đây, không liên quan gì đến tôi, không phải tôi hạ độc, tôi cũng không biết 2 người này, với lại tôi cũng không phải là nhân viên phục vụ!”
“Nghe thấy chưa?”
Lâm Nhã nói: “Đây chính là giải thích!”
“Cô định lừa ai chứ?”
Lưu Tiệp không tin mấy chuyện vớ vẩn này, ai lại rảnh rỗi đi giúp nhân viên phục vụ bê cốc chứ, còn giả vờ nữa!
“Cô không tin?”, Lâm Nhã hỏi lại.
“Cô nghĩ tôi tin được không?”, Lưu Tiệp tức run người.
Lâm Nhã từng lời nói: “Không tin là việc của cô, tôi tin, đây chính là sự thật, cô có thể kiểm tra, chỉ là người này, tôi nhất định phải đưa đi? Cô còn ý kiến nữa không?”
“Lâm Nhã!”
Tần Nhã đã lâu không lên tiếng, trừng mắt nhìn cô ta: “Cô đừng có tự phụ quá, đây là yến tiệc nhà họ Đổng, chồng tôi với cậu Đổng có mối quan hệ thân thiết, tôi khuyên cô 1 câu, đừng tự mình tìm chuyện, chuốc lấy phiền toái, tối nay, cô nhất định phải để cô ta lại!”
Dựa vào quyền lực của chồng, Tần Nhã bắt đầu không kiêng kị gì, coi thường Lâm Nhã, đây là yến hội nhà họ Đổng, không phải địa bàn của Lâm Nhã, có gì mà phải sợ?
Huống hồ, người có lí chính là bọn họ.
“Nếu tôi không ở lại thì sao?”, Lâm Nhã hỏi lại.
“Không ở lại?”, Lưu Tiệp lạnh mặt: “Goá phụ đáng chết, cô thử không ở lại xem?”
Goá phụ!
Lời vừa nói ra, không khí ở đây bỗng nhiên chìm xuống.
Lâm Nhã là một goá phụ, đó là sự thật được giới thượng lưu chứng nhận, tuy nhiên không ai biết tin tức cụ thể về chồng của cô ấy, chỉ có một số lời đồn bí mật về việc Lâm Nhã lập bài vị để thờ chồng, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, nhưng không có ai dám nói ra.
Chỉ là ngoài dự liệu của mọi người, tối nay, thiếu phu nhân nhà họ Trang – Lưu Tiệp trong lúc tức giận đã nói ra.
Mà lời nói này, như một lưỡi dao đâm vào tim Lâm Nhã.
“Chủ tịch Lâm …”, Dương Cẩm Tú mở to mắt.
Lâm Nhã lặng im không nói, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí toả ra bốn phía.
Giây tiếp theo!
Chỉ thấy cô ta không nhanh không chậm, đi về phía Lưu Tiệp, khí thế bức người.
Tần Nhã vẻ mặt biến đổi, lùi về sau một bước.
“Cô muốn làm gì?”, bảo vệ của Lưu Tiệp định xông lên, không ngờ, Lâm Nhã còn nhanh hơn một bước, từ thắt lưng lấy ra một con dao, chỉ vào bọn họ.
Lưu Tiệp hoảng sợ!
Cô ta đột nhiên nhận ra mình đã nói sai rồi, hai từ goá phụ này chẳng phải là điều cấm kị đối với Lâm Nhã sao?
Nhưng mà… bây giờ hối hận còn kịp sao?
“Cô… cô muốn làm gì?”, hai mắt Lưu Tiệp ngấn lệ, sau đó liền thấy Lâm Nhã đứng trước mặt cô ta.
Khoảnh khắc đó, Lưu Tiệp cảm thấy cơ thể căng cứng, không thể cử động được.
Cô ta muốn cử động, nhưng không động được, cơ thể bị khoá chặt bởi cái nhìn của Lâm Nhã.
Ngay lập tức…
“Bốp!”
Trả lời Lưu Tiệp là một tràng tát vang dội.
Cái tát thứ nhất!
“Ở nhà chồng cô không dạy dỗ cô cho tốt, tôi thay anh ta dạy! Có những lời, nên nói ra hay không, có thể nói ra hay không, trong lòng phải suy tính thật kỹ, tránh cho ngày nào đó nói sai rồi, bị người ta cắt lưỡi, lúc đó muốn xin lỗi cũng không nói được!”
“Bốp!”
Cái tát thứ hai!
“Nhớ kỹ thân phận của mình, đừng thấy người khác gọi mình một tiếng thiếu phu nhân, đó là vì họ nhìn vào thể diện nhà họ Trang, không phải bản lĩnh của cô, không có nhà họ Trang, cô chỉ là một kẻ vô danh trên đường, cũng có thể chỉ là một người canh cửa!”
“Bốp!”
Cái tát thứ ba!
Lại một cái nữa!
Cái tát cuối cùng!
Lâm Nhã lớn giọng nói: “Bây giờ tôi muốn đưa người đi, cô còn có ý kiến gì không?”