Sau khi Vương Huệ rời khỏi cục thì trong một nhà giam vô cùng cơ mật ở trung tâm thành phố Giang Thành, Rothschild Lina và Lưu Tiệp thay bộ quần áo tù nhân và bị giam trong phòng.
Tối qua, sau khi họ bị bắt thì bị đưa đến đây luôn. Chỉ một văn bản đã phán quyết xong tội danh của họ.
“Lina… Chúng ta có bị xử bắn không?”, Lưu Tiệp ở trong tù mà sợ hãi ngồi nép ở một góc, hai mắt vô thần. Cô ta cứ nhìn ra bên ngoài, đây là lần đầu tiên cô ta ngồi tù.
Cô ta không thể ngờ sự hống hách ngang tàn của mình lại đưa mình đến bước này.
Sớm biết vậy… Sớm biết Vu Kiệt đứng phía sau Dương Cẩm Tú là ân nhân cứu mạng của cậu chủ nhà họ Đổng và là quý nhân của nhà họ Đổng thì kể cả bị ăn tát, cô ta cũng không dám lên tiếng.
Giờ thì nguy to rồi! Cô ta không chỉ tát Lâm Nhã mà còn bị bắt đến đây. Nếu muốn được ra ngoài thì còn hy vọng không?
Rothschild Lina đầu tóc rối bù, không ngừng cấu móng tay, ánh mắt cô ta âm trầm, lẩm bẩm: “Xử bắn? Ha ha… Chúng dám không?”
Kể cả bị rơi vào hoàn cảnh này nhưng Lina vẫn không nghĩ rằng mình sẽ có kết cục gì quá thảm. Gia tộc Rothschild của cô ta không dễ bỏ qua như vậy!
Quả nhiên, lời nói vừa dứt thì cửa nhà giam được mở ra. Bên ngoài cửa, một chàng trai mặc chiếc áo gió với sắc mặt ôn hòa đi cùng một ông già tóc bạc phơ đi vào trong nhà giam.
Trong tay chàng trai cầm một văn bản, đó là lệnh chuyển của gia tộc Rothschild dùng đủ mọi cách để gây sức ép với đại sứ quán, yêu cầu cho về nước xử lý. Do nhiều lý do đặc biệt nên yêu cầu của họ đã được thông qua.
Rất nhanh, chàng trai đã đến trước phòng giam và chỉ vào Lina.
“Thả cô ấy ra”, Tiêu Hán trầm giọng nói.
Nói xong, một nhân viên lạnh lùng nhìn Lina một cái, có chút không vui nhưng sau đó vẫn phải mở khóa.
Nhìn thấy cảnh này, Lina ưỡn ngực nghênh ngang từ trong phòng giam đi ra.
“Ôi! Em trai yêu quý của chị! Chị biết là em sẽ đến mà, chúng ta dù sao cũng là chị em mà”, Rothschild Lina nhếch mép cười nụ cười như dấu dao phía sau.
Cô ta còn giơ tay sờ lên khuôn mặt gầy gò của Tiêu Hán, khẽ nói: “Chỉ một tối không gặp mà sắc mặt em tốt lên nhiều đó”.
“Đi thôi!”, Tiêu Hán lạnh lùng nói một câu, sau đó xoay người rời đi.
Thấy vậy, Lina hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm: “Oai quá nhỉ? Thật sự tưởng mình là cậu chủ chính thống của gia tộc Rothschild rồi sao? Cứ đợi mà xem! Lúc về tao sẽ cho mày biết, thế nào gọi là đau khổ. Đồ ngoại tộc khốn kiếp, mày cũng sẽ phải giống Vu Kiệt là chết trong tay tao thôi”.
“Thưa cô Lina! Xe đã đợi ở bên ngoài, máy bay về nhà cũng đậu ở sân bay rồi ạ”.
Nghe thấy lời này, giọng nói quen thuộc khiến Lina lập tức chau mày. Cô ta nghiêng đầu nhìn, khi thấy khuôn mặt ông già này thì biểu cảm vô cùng kinh ngạc.
“Là ông? Ông Jack yêu quý của cháu! Là bố cháu bảo ông đến à?”
Người đứng trước mặt không phải ai khác mà chính là quản gia ‘dưới một người trên vạn người’ trong gia tộc Rothschild. Đây là người đã ở bên gia chủ hầu hạ trung thành hơn năm mươi năm và cũng là người mà gia chủ tin tưởng nhất.
“Vâng cô chủ! Gia chủ lo lắng cho an nguy của cô nên cử người đến đón cô về”.
“Cảm ơn ông Jack! Cháu để ông và bố cháu phải lo lắng rồi”.
“Đừng khách khí cô chủ! Chúng ta đi thôi”.
“Được! Nhưng kế hoạch chuẩn bị trước đó, ông đã biết chưa?”, Rothschild Lina nheo mắt, nói.
“Tôi biết rồi! Tất cả đều chuẩn bị xong rồi”.
“Tốt lắm! Cháu hy vọng trước khi tên ngoại tộc kia bị rơi máy bay thì ông có thể chụp được bức ảnh cuối cùng của nó”, nói xong cô ta lập tức rời đi.
Mấy người ngồi lên xe Rolls Royce rồi bí mật đi về phía sân bay số một của Giang Thành, sau đó ngồi lên máy bay riêng của gia tộc. Nửa tiếng sau, máy bay cất cánh.
Ngồi trước mặt Rothschild Tiêu Hán, Rothschild Lina vắt vẻo hai chân. Cô ta thay sang chiếc đầm màu đen đơn giản, lúc này dáng vẻ thê thảm hôm qua hoàn toàn biến mất.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Hán, thầm nghĩ nhìn tên sắp chết này nhiều một chút, dù sao cũng là cậu em cùng huyết thống. Nhưng rất nhanh, cảm giác người thân này lập tức biến mất, trong gia tộc Rothschild làm gì có cái khái niệm tình thân?
Nhưng…
Cô ta nhìn kỹ Tiêu Hán thì phát hiện đôi mắt cậu ta không còn vẻ u buồn như trước. Ngược lại, khí sắc của cậu ta tốt hơn khi ở nước ngoài gấp chục lần.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Em trai à? Em ăn thuốc thần gì sao?”, Lina không kìm được, hỏi.
Cô ta vừa hỏi, sau đó câu trả lời của Tiêu Hán khiến cô ta sốc toàn tập.
“Tôi khỏi bệnh rồi”.
“Cái gì?”, Lina để chân xuống, hai mắt trợn trừng, vẻ mặt không thể tin nổi.
Khỏi bệnh rồi sao? Làm sao có thể?
“Em trai! Em đang nói đùa với chị sao? Bệnh của em không chữa được mà…”.
“Đúng thế! Ở nước ngoài thì không chữa được nhưng tối qua, bạn tôi mời đến một thần y rất giỏi, anh ấy đã chữa khỏi bệnh của tôi rồi”, Tiêu Hán nói với giọng bình thản.
“Ra vậy…”, nghe thấy tin này, Lina có chút hoảng loạn. Sở dĩ trước đây Tiêu Hán không được gia chủ coi trọng là vì cậu ta bị bệnh không chữa được, vì vậy mới không có tư cách thừa kế gia nghiệp. Chính vì thế mà các cậu chủ và cô chủ khác mới không kiêng kị gì mà sỉ nhục cậu ta.
Nếu như sau khi quay về mà bố biết được tin Tiêu Hán đã khỏi bệnh, vậy thì còn coi thường cậu ta như trước không? Một người bố vô cùng yêu thương cốt nhục của mình, liệu có tùy ý để mặc con trai của mình bị người khác bắt nạt nữa không?
Không… Chắc chắn sẽ không rồi. Không những không mà còn cho cậu ta địa vị và quyền lực.
Địa vị thấp kém trước đó của Tiêu Hán cũng sẽ thay đổi ‘kinh thiên động địa’ sau khi cậu ta về nhà và khi bố biết cậu ta khỏi bệnh.
Nghĩ đến đây, Lina đột nhiên cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ ‘Xem ra em nhất định phải chết ở đây rồi, em trai…”.
Lời nói vừa dứt, Tiêu Hán ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Lina ngây người ra, nói: “Chắc em biết, chị không nói đùa! Em trai à! Em không sợ sao?”
“Tôi phải sợ sao?”, Tiêu Hán hỏi lại.
Lina cười, thản nhiên nói: “Hóa ra em sớm đã biết chị muốn làm gì rồi? Cũng tốt, bớt đi quá trình phản kháng, em chết cũng nhẹ nhàng hơn. Nhưng trước khi em chết, chị rất muốn biết thần y nào đã chữa khỏi bệnh của em”.
“Thật sự muốn biết sao?”, Tiêu Hán nhếch mép hỏi.
“Nói đi! Chị sẽ đối xử tốt với anh ta”.
“Anh ấy tên là Vu Kiệt”.
“Cái gì?”, cái tên này lại một lần nữa khiến Lina chấn động. Không ngờ lại là Vu Kiệt?
Trong mắt cô ta, đây là tên khốn đã tự tay xé tan hết mọi thứ của cô ta.
Một lát sau, hai mắt Lina lộ ra sát khí, nói: “Emv à hắn là cùng một giuộc. Được lắm em trai, biết kết bạn thật đó. Chị nhớ kỹ rồi, em yên tâm, đợi sau khi em chết thì tên Vu Kiệt kia sẽ lên đường cùng em. Chị bảo đảm ngày này không lâu đâu. Ông Jack! Có thể nổ súng rồi”.
“Vâng thưa cô chủ!”, lời nói vừa dứt thì một giây sau, nòng súng lạnh lẽo đen ngòm chỉ vào đầu của Rothschild Lina.
Lúc này, cảm giác lạnh buốt như len lỏi vào cơ thể Lina. Cô ta trợn trừng mắt, sợ hãi nói: “Ông Jack! Ông… Làm gì vậy… Lẽ nào ông?”
“Cô chủ! Thật ra tôi là… Người của cậu chủ”.
“Pằng!”, không nói lời thừa.
Không có gì quá phức tạp và cũng không có gì hối hận.
Quản gia trung thành nhất của gia chủ gia tộc Rothschild đã nổ súng giết chết cô chủ của gia tộc. Tất cả đều vì Tiêu Hán!
Vì Tiêu Hán đã không quan tâm đến an nguy của mình mà nói cho con của ông ta về tin gia chủ đã hạ độc trong rượu của ông ta. Điều này đối với ông ta mà nói thì cậu chủ Tiêu Hán có ơn cứu mạng mình mới xứng làm chủ mới của Rothschild.
Còn đối với Rothschild Tiêu Hán mà nói, giết chết Lina là vì cô ta đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Vu Kiệt- ân nhân cứu mạng cậu ta.
Trong không trung lúc này có một thi thể rơi xuống biển.