Đệ Nhất Lang Vương

Chương 160: Cô ta không xứng làm minh tinh



Trước những lời van nài của mấy cô gái, Chu Mặc Hàm không hề coi ra gì. Cô ta không muốn vì mấy ‘tiện nhân’ chả liên quan này mà ảnh hưởng đến cuộc gặp của cô ta với cậu chủ ở thủ đô kia.

Cô ta vừa lên tiếng thì lập tức có một người đàn ông cao to vạm vỡ nắm chặt lấy cánh tay của một cô gái trong đó.

“A…”, cô gái đó đau đớn kêu lên.

Phương Phương thấy thế thì không để ý mà đứng lên ôm cuốn sổ lưu niệm lao tới trước mặt Chu Mặc Hàm: “Chị Mặc Hàm ơi! Cầu xin chị, chị chỉ nhìn một cái thôi, bên trong thật sự là An Nhiễm, bạn thân của chúng em. Cô ấy mắc bệnh máu trắng, chúng em không phải là kẻ lừa đảo đâu, không phải…”.

Nhưng cô ta vẫn chưa nói hết câu thì một vệ sĩ lên trước đá một cái vào bụng Phương Phương.

Một giây sau, cô ta bay ra ngoài rồi ngã xuống đất.

Đây chính là Chu Mặc Hàm, là minh tinh, là thần tượng mà mọi người dành hết thanh xuân để yêu quý. Cả quá trình từ đầu đến cuối, Chu Mặc Hàm không thể hiện chút đồng cảm nào.

Nhiều người cứ nghĩ rằng, dành hết tâm can yêu quý cô ta, ủng hộ cô ta nhưng biết đâu cô ta lại không thèm nhìn những người đó một cái.

Nhìn thấy cảnh này, Vu Kiệt chau mày, cảm thấy bất mãn.

Cuốn sổ lưu niệm mà mấy cô gái cùng làm cũng rơi xuống trước mặt Chu Mặc Hàm cùng lúc Phương Phương ngã xuống đất. Chu Mặc Hàm khom người nhặt cuốn sổ lên rồi lật xem và chỉ vào bức ảnh của mình.

“Còn nói không phải đến ăn trộm nữa? Đây không phải là chứng cứ thì là cái gì?”

“Tôi nói đám tiện nhân này, không thể làm việc thành thật chút à? Cứ tìm việc khổ cho mình? Làm thêm không tốt sao? Lại còn nói dối gì nữa? Chị Tưởng nhìn xem! Cuốn sổ lưu niệm này là họ dùng để làm cái cớ cho mình đấy”.

Chỉ mấy câu nói của Chu Mặc Hàm dường như biến nỗ lực của mấy cô gái thành giấy phế tùy ý ném vào thùng rác vậy.

Sau đó, cô ta giơ tay mở cuốn sổ lật từng trang rồi xé những bức ảnh có hình ảnh của cô ta xuống. Mỗi lần xé, âm thanh đó như dao cắt vào tim.

“Xoẹt…”.

“Xoẹt…”.

“Xoẹt…”.

“Đừng… Đừng…”, cảnh tượng này như tiếng sét ngang tai khiến các cô gái đau lòng.

Ký ức mười năm của các cô… Lại bị xé nát như vậy.

Thần tượng mà họ dành cả thanh xuân, thậm chí cả quãng thời gian thơ ấu để sùng bái ngưỡng mộ, giờ đây lại xé nát cuốn sổ lưu niệm mà họ đã vất vả làm.

Chu Mặc Hàm xé không chỉ là xé đi tâm huyết mà còn là hy vọng của cô bạn thân sắp phải rời xa nhân thế của họ.

“Đừng… Đừng mà…”, Phương Phương nước mắt lưng tròng. Cô ta đứng dậy lao về phía Chu Mặc Hàm định lấy cuốn sổ lại.

“Diễn kịch cũng đạt lắm, ha ha”, Chu Mặc Hàm nghiêng người né tránh, vo tròn chỗ giấy vụn lại rồi ném lên mặt Phương Phương, còn ném cuốn sổ lên không trung. Cô ta khinh bỉ nói: “Cầm đống rác của các người rồi cút ra ngoài cho tôi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Vệ sĩ đâu, còn ngây ra đó làm gì? Ra tay đi chứ!”

Lời nói vừa dứt, vệ sĩ luôn bảo vệ Chu Mặc Hàm, giờ đây vén tay áo lên nắm chặt lấy gáy của Phương Phương, dùng sức nhấc bổng cô ta lên như nhấc một con gà.

Mắt thấy tên vệ sĩ sắp ném Phương Phương ra ngoài, đúng lúc này Vu Kiệt nhanh chân vụt tới.

Một bóng hình xuất hiện như sao băng ở sau cánh gà, cuốn sổ vốn bay trên không trung giờ đây rơi vào tay Vu Kiệt. Tiếp đó anh xuất hiện trước mặt tên vệ sĩ kia.

“Anh…”, tên vệ sĩ sắc mặt biến đổi, chưa đợi hắn lên tiếng nói gì thì Vu Kiệt đã trừng mắt lạnh lùng quát: “Bỏ ngay cái tay chó của anh ra”.

“Bụp”, một âm thanh vang lên giòn giã, bàn tay Vu Kiệt như con dao đập lên cánh tay của vệ sĩ.

Cú va chạm ngắn ngủi đó như dòng điện lập tức làm tay của vệ sĩ tê liệt. Hắn không chịu được mà phải buông tay ra. Tiếp đó nhìn thấy Vu Kiệt đỡ Phương Phương rồi đưa cô ta lùi về sau một bước và quay về bên cạnh mấy cô gái kia.

“Chú… Chú ơi…”, những giọt nước không ngừng rơi xuống, Phương Phương không ngờ Vu Kiệt lại ra tay.

Không khí lúc này vô cùng căng thẳng. Thoắt cái, những vệ sĩ thấy Vu Kiệt đột nhiên lao tới nên đều lũ lượt xông lên.

Chỉ mấy giây mà bọn họ đã bị bao vây. Mười mấy người áo đen khí thế hùng hổ, thần sắc dữ tợn nhìn chằm chằm vào họ.

Chu Mặc Hàm nheo mắt, nói: “Hừm! Không chỉ có tiện nhân mà còn có phế vật nữa. Tiểu Vương! Có phải anh không muốn làm nữa không, chẳng phải anh được huấn luyện bài bản rồi sao, tại sao một tên phế vật anh cũng không đánh lại được?”

Tiểu Vương bị trách mắng nên ánh mắt lạnh lùng, nắm chặt nắm đấm, xương cốt kêu thành tiếng.

Còn Vu Kiệt vẫn bĩnh tĩnh trước những lời chế giễu của Chu Mặc Hàm. Anh lấy từ trong ngực giấy bút đã chuẩn bị xong, sau đó ném lên trên đất. Loại người này mà cũng xứng làm thần tượng sao?

Anh giơ tay ra đưa cho Phương Phương cuốn sổ, nói: “Cất kỹ vào”.

“Cảm… Cảm ơn chú…”.

Vu Kiệt vỗ nhẹ lên trán Phương Phương, tươi cười nói: “Nhớ là, trên thế giới này không phải loại người nào cũng có tư cách làm thần tượng đâu. Sau này cháu phải mở to mắt ra, loại phụ nữ này không xứng đâu”.

“Loại phụ nữ này?”, Chu Mặc Hàm nghe thấy vậy thì phẫn nộ nói: “Nhóc kia! Xem dáng vẻ chắc cũng đến xin chữ ký đúng không? Dám ăn nói như vậy hả. Ha ha! Tôi muốn nghe anh nói xem loại phụ nữ này là loại nào?”

“Còn cần nói sao?”, Vu Kiệt sắc mặt nghiêm nghị, nói: “Thứ nhất, cô không hỏi rõ trắng đen đã gây chuyện thị phi. Cô làm người mà ngông cuồng làm càn. Thứ hai, cô tùy tiện phá bỏ tâm huyết của người khác, còn vu khống họ. Cô còn tự cho mình là đúng, giả tạo vô cùng. Thứ ba, cô làm tôi thấy ghê tởm”.

“Anh…”, chỉ mấy câu nói chẳng khác nào xé nát bộ mặt giả tạo của cô ta.

“Được, được lắm… Anh giỏi lắm”.

“Anh dám sỉ nhục tôi như thế hả?”, Chu Mặc Hàm phẫn nộ quát lên.

Tưởng Mộng Mộng cũng thấy không vui, nói: “Các người còn đứng đó làm gì? Mau đánh cho tôi, dám sỉ nhục Mặc Hàm hả, đánh phế cho tôi. Đây là địa bàn của chúng ta, đừng nương tay”.

“Vâng”.

Tưởng Mộng Mộng vừa nói thì mười mấy vệ sĩ đều lấy gậy sắt đã chuẩn bị sẵn, nhìn về phía Vu Kiệt.

“Chú ơi…”.

Vu Kiệt bước về trước một bước bảo vệ Phương Phương. Bảy năm làm Lang Vương, cả đời làm Lang Vương, chiến thần của nước nhà cơ mà. Từ lúc anh quyết định ở biên cương bảo vệ đất nước thì anh đã quyết định trọng trách cả đời anh sẽ là bảo vệ đất nước.

Gốc rễ của nước nhà chính là những thanh niên được giáo dục trong trường, là hy vọng tương lai. Họ vốn được hưởng cuộc sống đủ đầy và không ngừng nỗ lực.

Nhưng bạn của họ mắc bệnh nặng khiến họ tiêu tốn hết tiền tiết kiệm, chỉ để cầu mong một hy vọng.

Nhưng Chu Mặc Hàm thân là minh tinh, cô ta đã làm thế nào?

Cho người đánh họ?

Ra mặt sỉ nhục người khác?

Xé nát cuốn sổ tận tay họ làm?

Loại người này cũng xứng đáng làm thần tượng của Cẩm Tú nhà mình sao?

Vu Kiệt không thể nhẫn nhịn được nữa. Anh trừng mắt nhìn đám vệ sĩ kia, chau mày và nói một câu lạnh lùng: “Đây là do các người ra tay trước nhé”.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.