Buổi hòa nhạc sắp bắt đầu, trong nhà hát lớn với gần 100.000 chỗ ngồi, ánh đèn mờ ảo, thứ duy nhất có thể nhìn thấy chính là cây gậy phát sáng trong tay mỗi người hâm mộ.
Ở đây, năm nào những người hâm mộ lâu năm cũng đến tham gia, mỗi người đều tràn đầy mong đợi, độ tuổi đều nằm trong khoảng 20 – 30 đến 40 tuổi, không có quá nhiều những gương mặt trẻ.
Dương Cẩm Tú đi vào khán phòng một mình, cô dựa vào ánh sáng yếu ớt trên cậy gậy phát sáng, nhìn thông tin in trên vé vào cửa, phát hiện ra Trịnh Long đã đặt vé VIP cho 2 người họ, ở hàng ghế thứ 3 trên đầu.
Cô ngẩng đầu ngước nhìn, chỉ thấy một biển người ngùn ngụt, đến ngay cả đường đi dưới chân cũng khó mà nhìn rõ, cả nhà hát lớn chỉ có duy nhất sân khấu là sáng đèn.
Cô nhíu mày suy nghĩ: “Đây là lần đầu tiên Vu Kiệt đi xem hòa nhạc, lỡ đi lạc mất thì phải làm sao?”
Trước khi đi vào, thực ra cô đã đợi Vu Kiệt một lúc, nhưng mà lo lắng bị người khác tranh mất chỗ ngồi, lại sợ có những người không nói lí chiếm mất chỗ, liền quyết định cứ đi vào trước, bây giờ nghĩ đến điểm này, cô lại sợ phiền toái.
“Vẫn nên quay lại đợi Vu Kiệt thôi!”
Nói xong, Dương Cẩm Tú quay người đi về phía cửa ra vào, không ngờ vừa quay lại đã thấy Vu Kiệt xuất hiện ngay phía sau.
“Cẩm Tú!”
“Aii ya!”
Dương Cẩm Tú bị giật mình rồi.
Cô vỗ vỗ ngực: “Vu Kiệt, anh quay lại rồi à?”
Vu Kiệt nhếch miệng cười: “Sao em không vào chỗ ngồi, không phải anh bảo em vào trước đợi anh sao?”
“Chẳng phải là em sợ anh đi lạc sao? Anh ngốc như vậy, đi lạc rồi, em đi biết đi đâu để tìm tên ngốc nhà anh”, Dương Cẩm Tú nửa đùa nửa thật, cười hì hì.
Nghe thấy lời này, trong lòng Vu Kiệt như có một dòng nước ấm áp chảy qua.
Cũng may khi đó ở vách núi anh ngăn chặn kịp thời, nếu không…
Tiếp đó, anh ho nhẹ một tiếng: “Cẩm Tú, xin lỗi em, em muốn xin chữ kí mà anh…”.
Giọng điệu yếu đi, chứng tỏ là anh không xin được chữ kí!
Đồng thời, Vu Kiệt cũng không định nói chuyện xảy ra phía sau sân khấu cho Dương Cẩm Tú biết.
Anh không hi vọng Dương Cẩm Tú buồn!
Vẫn nên đợi đến khi buổi hoà nhạc kết thúc đi!
“Không sao đâu!”
Không đến một giây sau, câu trả lời của Dương Cẩm Tú khiến cho Vu Kiệt ngạc nhiên.
“Không sao… Cẩm Tú, em đừng giận…”.
“Sao em lại giận chứ, đến xem hòa nhạc thì cứ đơn thuần là xem hòa nhạc thôi, mấy cái chữ kí gì đó, có hay không cũng không sao đâu. Chữ kí của người nổi tiếng cũng không thể mang làm cơm ăn được, quan trọng nhất là, người cùng em xem hòa nhạc ở đây là tốt rồi, anh nói xem có đúng không!”
Nói xong, Dương Cẩm Tú chủ động bước lên trước nắm tay Vu Kiệt.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm chỗ ngồi!”
“Ơ… được!”
Dựa theo thông tin vị trí đã được in trên vé, 2 người cùng nhau tiến vào khu VIP.
Vừa vào bên trong, hàng loạt đôi mắt kinh ngạc đều đổ dồn vào trên người Dương Cẩm Tú.
Giống như nhìn thấy tiên nữ vậy.
Vài phút sau, hai người tìm được chỗ ngồi xuống, trên sân khấu đang trống không, ngoại trừ nhân viên kĩ thuật đang lắp đặt thiết bị, không có ai khác đi lại ở đó.
Đồng thời, ánh đèn xung quanh cũng thi thoảng quét qua hai người họ.
Thời gian dự kiến diễn ra buổi hòa nhạc là 9h30 tối, sau khi đến địa điểm tổ chức chuẩn bị 30 phút, vì vậy buổi hòa nhạc thực sự bắt đầu từ lúc 10h.
Một lúc sau, kim giờ chỉ đến vị trí số 10 rồi dần đi qua, đến cả 5 phút sau, trên sân khấu vẫn không có động tĩnh gì.
“Ấy, chuyện gì thế này? Sao vẫn chưa bắt đầu?”
“Không biết nữa, có phải chị Mặc Hàm xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Sao muộn như vậy còn chưa bắt đầu? Còn không bắt đầu, tôi muốn trả lại vé!”
“…”
Đám đông bắt đầu náo loạn, vô số người hướng về phía sân khấu chỉ trỏ, bắt đầu có chút nóng nảy.
Tiêu tốn mấy trăm tệ thậm chí mấy ngàn tệ để mua vé vào cửa, kết quả vào bên trong đợi cả tiếng đồng hồ, cũng không phải là chạy đến đây để hóng chuyện, ai mà thèm đợi như vậy chứ!
Vu Kiệt nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh liền nhíu mày.
Lẽ nào chuyện vừa xảy ra phía sau sân khấu…
Anh đương nhiên không lo lắng Chu Mặc Hàm sẽ tìm đến rắc rối, mọi chuyện rồi sẽ tự rõ ràng.
Nhưng vào đúng lúc này, điện thoại di động của anh nhận được một tin nhắn.
“Ting tong…”
Đồng thời, trên sân khấu, Chu Mặc Hàm không hề trang điểm, cầm theo micro đi đến, tất cả ánh đèn ở đây đều tập trung chiếu lên người cô ta.
“Wahhh…”.
“Mặc Hàm, Mặc Hàm, Mặc Hàm,…”
“Chị Mặc Hàm em yêu chị, chị Mặc Hàm, em muốn bán nhà để cưới chị!”
“Chị Mặc Hàm…”.
Khung cảnh trầm lặng, thậm chí có chút mất kiên nhẫn vừa nãy lập tức náo nhiệt trở lại vì sự xuất hiện của Chu Mặc Hàm. Dương Cẩm Tú ngồi bên cạnh Vu Kiệt cũng cổ vũ nhiệt tình, lắc lắc gậy phát sáng trên tay.
Chỉ là!
Lúc này tất cả sự chú ý của cô đều tập trung lên sân khấu, tuyệt đối bỏ qua sát khí trên người Vu Kiệt!
Đó là một tin tức quốc tế được đích thân Lưu Mặc Sinh gửi đến!
8h sáng, bên ngoài lâu đài tư nhân Rothschild ở ngoại ô thủ đô đã phát hiện ra 10 tên trộm, doanh nhân nổi tiếng Eisen đang cầu nguyện cho cô con gái lớn Lina đã qua đời ngày hôm qua, phát hiện 10 tên trộm mang theo bom đạn và súng xâm nhập bất hợp pháp vào lâu đài, trong một trận chiến khốc liệt, 10 tên trộm đã bị giết chết, theo gia pháp của nhà Rothschild, họ phải bị đóng đinh phơi xác 8 ngày!
…
Gia tộc Rothschild!
Con gái lớn Lina đã chết!
Còn có…
Đính kèm bên dưới văn bản còn có hình ảnh mười xác chết.
Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, Vu Kiệt đã nhận ra ngay gương mặt của họ.
Trộm?
Ha ha!
Đây chính là làm nhục họ sao?
Niềm tự hào của Long Tiễn, một tiểu đội đặc thù thường sống ở biên giới, mười thành viên của Lang Nha!
Thời khắc này, như bầy chó săn thất trận, bị bêu rếu xỉ nhục. Một ngọn lửa không tên bùng cháy trong lòng Vu Kiệt, đây là những người anh em năm năm trước đã cùng anh diệt trừ lũ yêu ma, là đội quân chiến thần tiên phong do tự tay anh bồi dưỡng.
Năm năm không gặp, nay gặp lại đã là âm dương cách biệt.
Vô số câu hỏi, vào thời khắc này như nước biển cuồn cuộn tràn ngập trong đầu Vu Kiệt.
Tối qua Đại ca không phải nói là, đã cử Lang Nha ra nước ngoài truy bắt Địa Ma sao…
Tại sao?
Tại sao lại xuất hiện ở gia tộc Rothschild?
Vu Kiệt có vô số suy đoán, nhưng lại không dám khẳng định. Anh sững sờ ngồi tại chỗ, tiếng hoan hô bên tai, ánh đèn sân khấu, dường như đều hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh!
Vu Kiệt lâm vào trầm lặng, một sự trầm lặng chết chóc!
Trân sân khấu, Chu Mặc Hàm cầm micro lạnh lùng nói: “Các bạn, thực sự xin lỗi, trước khi buổi hoà nhạc bắt đầu, tôi muốn nhờ các bạn giúp đỡ. Khi nãy ở phía sau sân khấu xuất hiện một tên trộm, hắn đã lấy mất một món quà của tôi, đó là phần quà mà tôi đã lựa chọn cẩn thận để tặng cho một người hâm mộ bị bệnh máu trắng, hiện giờ hắn đang ở đây, tôi muốn nhờ mọi người giúp tôi tìm tên trộm này, cảm ơn!”
Lời vừa nói ra, lập tức, tất cả mọi người đều phẫn nộ.
“Cái gì? Tên trộm? Tên trộm này chán sống rồi à? Đến quà mà chị Mặc Hàm tặng cho người hâm mộ cũng dám trộm?”
“Mẹ kiếp, tôi mà biết hắn, tôi sẽ đánh chết hắn!”
“Ai, ai, nhanh cho chúng tôi xem hắn trông như thế nào?”
“Đến quà của người hâm mộ bị bệnh máu trắng cũng trộm, còn có lương tâm không?”
Sau đó, trên màn hình lớn phía sau Chu Mặc Hàm, một khuôn mặt, xuất hiện trước mắt mọi người.
Đó là một người đàn ông có nét mặt rắn rỏi, nước da ngăm đen, cắt đầu đinh, mặc áo phông đen, quần màu xanh lục, đi giày da.
Bức ảnh vừa xuất hiện, ở khu vực VIP, ánh mắt mọi người đổ dồn vào hai người Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú!
“Ở đây, ở đây! Chính là hắn!”
Khi bức ảnh xuất hiện, mọi người đều tĩnh lặng, sau đó một tiếng hô vang lớn đã phá vỡ sự im lặng này.
Một người đàn ông mặc vest với vẻ mặt ngông cuồng từ chỗ ngồi nhảy lên, dưới ánh đèn chỉ vào giữa hàng ghế thứ 3.
Soạt!
Tất cả đèn của buổi hoà nhạc, dưới sự kêu gọi của Chu Mặc Hàm đều tập trung lên khuôn mặt âm trầm phẫn nộ của Vu Kiệt.
Vu Kiệt đang nghĩ về vụ việc 10 anh em đồng đội bị gia tộc Rothschild giết hại.
Mà tất cả mọi người ở đây, lại đang nghĩ làm cách nào để xé xác anh ra!