Sau tin tức nước ngoài do gia tộc Rothschild công bố về người nhập cảnh trái phép thì có không ít người ở thủ đô đứng ngồi không yên, trong đó người vô cùng phẫn nộ là Lưu Mặc Sinh.
Sau khi từ Giang Thành trở về, Lưu Mặc Sinh lại khoác lên mình bộ quần áo đó. Nhất cử nhất động của ông ta đều có sức ảnh hưởng đến vô số người.
Tối hôm qua Long Tiễn mới phái đội Lang Nha với thân phận phi quốc gia xuất cảnh chấp hành nhiệm vụ truy bắt Địa Ma. Lưu Mặc Sinh biết tin này, và nhiệm vụ này ông ta cũng đồng ý.
Nhưng thật không ngờ, nhiệm vụ phát động chưa tới mười hai tiếng mà mười chiến sĩ của Lang Nha đã bị đóng đinh và sỉ nhục ở bên ngoài lâu đài của gia tộc Rothschild.
Tin vừa được truyền ra, Lưu Mặc Sinh liền tổ chức cuộc họp các nhân vật máu mặt để thảo luận xem nên xử lý như thế nào? Nhưng khiến ông ta không thể ngờ tới là, cuộc họp vẫn chưa kết thúc thì phía Giang Thành đã truyền tin đến.
Lang Vương… Đã xuất phát rồi.
Chuyến đi này không phải để liều chết nộp mạng mà Lang Vương đi đưa mười chiến sĩ của Lang Nha quay về quê hương để họ về với đất mẹ.
Chuyến đi này là tìm Địa Ma, chuyến đi còn mang theo sự kiêu ngạo và tự hào của Lang Nha và là chuyến đi báo thù cho mười chiến hữu. Chuyến đi mà Lang Vương đã từng do dự và giờ đây là nhất định phải làm.
Nhận được tin, Lưu Mặc Sinh lập tức dừng cuộc họp rồi gọi điện thoại cho Tần Bưu, thậm chí suýt nữa bảo người cầm súng để bắn chết ông ta.
Bởi vì Lưu Mặc Sinh biết, Vu Kiệt không chỉ là Lang Vương mà còn là cháu nội của nhà họ Lý ở thủ đô. Chuyến đi lần này có khác nào vào hang cọp.
Địa Ma và gia tộc Rothschild liên thủ với nhau, kể cả quốc tế không đưa tin thì chỉ cần những người có chút đầu óc là cũng có thể nhìn ra. Nhiệm vụ lần này là tuyệt mật. Ngoài họ ra thì không ai biết nội dung của nhiệm vụ và thân phận thật sự của mười chiến sĩ Lang Nha.
Hơn nữa trước đó cô chủ của gia tộc Rothschild có mâu thuẫn với Vu Kiệt ở Giang Thành, sau đó trên đường về nhà không may bị thiệt mạng, chân tướng sự việc đã quá rõ ràng rồi.
Chúng muốn lợi dụng cái chết của mười chiến sĩ Lang Nha để dụ Vu Kiệt chui đầu vào lưới và rơi vào cái bẫy của chúng.
Vì vậy, sau khi biết tin một mình Vu Kiệt đến gia tộc Rothschild thì Lưu Mặc Sinh lập tức nói cho ông cụ Lý biết tin này.
Thân phận của ông ta quá đặc biệt, vì vậy đối mặt với sóng gió trước mặt, ông ta không thể công khai giúp Vu Kiệt. Người duy nhất có thể làm việc này chính là nhà họ Lý.
Đồng thời trong lúc Lý Nam tỉnh lại thì ông cụ Lý mới biết tin và ngọn nguồn của tất cả sự việc.
Nửa tiếng sau, ông cụ Lý nói lại toàn bộ mọi chuyện cho Lý Nam nghe. Nói tóm lại, tình hình đang nằm gọn trong bốn chữ ‘Vô cùng nguy hiểm’.
“Tiểu… Tiểu Kiệt đang lên đường rồi ư…?”, ánh mắt Lý Nam có chút kinh hãi. Ông ta không thể ngờ trong suốt những năm con trai mình được vợ chồng người nông dân nuôi dưỡng đã xảy ra bao nhiêu chuyện, còn trở thành Lang Vương….
Vốn tưởng quay về nhà họ Lý rồi bố con gặp nhau. Không ngờ hiện giờ mình tỉnh lại thì con trai lại gặp nguy hiểm!
Ông ta nhớ nhung suốt hai mươi lăm năm, đợi hai mươi lăm năm mới đợi được ngày hôm nay, đợi con trai duy nhất quay về.
Ông ta không muốn lần gặp sau lại là một thi thể lạnh băng như hai mươi lăm năm trước.
Hai mươi lăm năm trước, ông ta bất lực.
Hai mươi lăm năm sau, ông ta nhất định phải để Vu Kiệt an toàn quay về.
Ông cụ Lý nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, thở dài nói: “Chắc đã đến nửa đường rồi! Vẫn còn hai mươi tiếng nữa chăng?”
“Bố ơi!”
“Haiz”, lúc này trong mắt ông cụ Lý xuất hiện những giọt nước mắt.
“Lần này con không muốn nhẫn nhịn nữa”.
Ánh mắt Lý Nam dần lạnh băng: “Mấy năm nay nhà Hiên Viên ngày càng xuất hiện nhiều nhân tài, họ ngày càng hống hách. Và do nhà họ Lý chúng ta không có con trai nên mấy người con gái mới bị chèn ép, vụ tai nạn xe của con…”.
“Con đã không muốn nhẫn nhịn thì không phải nhịn nữa”, Lý Nam chưa nói xong thì ông cụ Lý đã nói với giọng chắc chắn.
Không muốn nhẫn nhịn… Thì không nhịn nữa!
“Trước đây chúng ta để mặc họ làm càn vì nhà họ Lý chúng ta không có con trai nhưng hiện giờ… Vu Kiệt đã quay về rồi”.
Nhà họ Lý của họ nhờ sự trở về của Vu Kiệt mà như mọc thêm nanh vuốt sắc nhọn.
Ông cụ Lý đi đến bên cửa sổ, nói: “Bắt đầu thôi! Để cho chúng thấy nhà họ Lý chúng ta tại sao có thể ngồi lên vị trí đầu của thủ đô lâu như vậy”.
“Vâng”, Lý Nam gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi.
“Alo! Tôi là Lý Nam! Bảo những người phụ trách các dự án của Lập Kiên đến bệnh viện ngay lập tức”.
…
Giang Thành vẫn đang mưa lớn, mây đen mù mịt bao trùm toàn thành phố, bao trùm lên không khí âm trầm này. Thời gian bất giác cũng qua đi thật nhanh.
Khoảng mười lăm tiếng sau, trong phòng bệnh mà Dương Cẩm Tú nằm thuộc bệnh viện số một Giang Thành, dưới ánh đèn ấm áp, Trịnh Long nhận được tin của Mật Điệp Tư mà nheo mắt suy tư.
Anh ta nhận được tin, nửa tiếng sau, Mật Điệp Tư của thủ đô sẽ huy động hơn chục ‘quân cờ’ gài ở nước ngoài, đồng thời ngoài Mật Điệp Tư còn có một tổ chức bí mật sẽ toàn lực giúp đỡ cho chuyến đi lần này của Vu Kiệt.
Cả đất nước như góp sức lực cho sự trở về của các anh hùng.
Lúc này, trong lòng Trịnh Long thầm cầu khẩn: “Cậu chủ! Cậu nhất định phải bình an quay về”.
Sau đó, khắp nơi trên cả nước đều đồng loạt đưa một tin.
“Theo một nguồn tin đáng tin cậy, Lý Nam- chủ tịch tập đoàn Lý Thị, đế quốc thương mại top 10 tập đoàn toàn cầu đã xuất viện. Hiện giờ còn phát lệnh mới, tập đoàn Lý Thị sẽ bỏ ra năm tỷ vốn hợp tác với tập đoàn hàng đầu ở thủ đô Lập Kiên. Một liên minh vô cùng lớn mạnh”.
“Đồng thời, theo thông tin liên quan, tất cả dự án của tập đoàn hàng đầu trước đó hợp tác với tập đoàn Bạch Phong dưới danh nghĩa của gia tộc Rothschild thì sẽ hủy bỏ hợp đồng và chấm dứt hợp tác với tập đoàn Bạch Phong”.
“Chủ tịch tập đoàn Lý Thị, làm như này là… Muốn đối đầu với tập đoàn nước ngoài à?”
“…”.
Sau khi tin này được truyền ra, tất cả mọi người đều liên kết tin này với tin quốc tế buổi sáng. Lẽ nào mười người nhập cảnh trái phép ở gia tộc Rothschild có liên quan với nhà họ Lý? Như này có khác nào tự tìm phiền phức cho mình?
Tập đoàn Lý Thị trước nay luôn khiêm tốn, sao giờ đột nhiên lại như này?
Tất cả mọi người đều tràn đầy nghi hoặc.
Còn lúc tin này được truyền ra thì trong một trang viên phía tây bắc thủ đô, một người đàn ông trung niên trợn trừng mắt. Gã ngồi bên cạnh một ông lão tóc bạc, lộ ra vẻ cười lạnh lùng.
“Bố à! Lý Nam đang đối đầu với quốc tế rồi. Vừa mới ra viện mà đã không đợi được gây phiền phức cho nhà họ Lý, chẳng phải tự tìm cái chết sao?”
Nghe thấy con trai nói thế, ông lão tóc bạc trầm ngâm, nói: “Đại nạn không chết thì ắt có phúc về sau. Chúng ta gây nên vụ tai nạn xe mà hắn không chết, vậy thì sau lần tỉnh lại này hắn sẽ không còn là Lý Nam chúng ta tưởng tượng lúc đầu nữa đâu. Hành động lần này của hắn nhất định có mục đích. Mặc dù gia tộc Rothschild không phải là hạng một nhưng là nhân vật không thể coi thường trong thế giới ngầm”.
“Chúng ta cứ ở bên cạnh quan sát, không cần vội ra tay”.
“Vâng thưa bố”.
…
Đêm đến, trên biển nổi lên trận gió to. Con tàu chở hàng cách thủ đô Lập Kiên 30km nữa.
Trên lan can tàu, Vu Kiệt nhún vai, nhìn biển rộng mênh mông.
“Các anh em! Tôi đến đưa anh em về quê đây”, miệng lẩm bẩm một câu, sau đó Vu Kiệt xoay người nhảy xuống biển.