Toàn quân bị tiêu diệt, ngay cả hai tên lính đánh thuê ngồi trên máy bay trực thăng để ném bom xuống cũng bị Vu Kiệt dùng súng bắn tỉa bắn chết trên đường anh chạy ra khỏi khu rừng.
Trong phạm vi 10m, khắp nơi đều là xác chết. Trong ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt, mùi máu tanh hòa quyện với mùi bùn đất rồi bốc lên không trung tạo nên một mùi khiến người khác chỉ muốn buồn nôn.
Vu Kiệt đã quen với mùi này. Và anh cũng quen với cảm giác cô độc sau mỗi trận đấu.
Nhìn hai mắt đờ đẫn của Thanh Xa và hơi thở dần tắt, Vu Kiệt cất súng bắn tỉa đi. Làn da màu đồng của anh lúc này hiện rõ dưới ánh lửa.
Nhiệm vụ còn lại là đưa mười chiến hữu trở về.
Anh xoay người, cũng đúng lúc này, trong lâu đài có một ông lão chầm chậm bước về phía anh.
Vu Kiệt nheo mắt lại, lúc này nếu như dùng máy đo nhiệt độ đo cơ thể anh thì sau năm phút sẽ thấy, nhiệt độ cơ thể anh đã quá 40 độ. Trong giới y học thì đây là sốt cao, bất cứ lúc nào cũng bị ngã quỵ nhưng Vu Kiệt vẫn cố gắng gượng.
Còn ông lão kia không bao lâu đi đến trước mặt Vu Kiệt. Phía sau ông ta không có ai cả. Trên người ông ta cũng không có bất cứ vũ khí gây sát thương nào.
Ông ta đứng ở đó, trong tay còn cầm một chiếc chìa khóa.
“Ông là người của họ?”, Vu Kiệt lạnh lùng hỏi.
“Không phải!”, Jack lắc đầu rồi đưa chìa khóa cho Vu Kiệt, nói: “Trong gara xe có xe Jeep chống cháy và chống đạn, có lẽ cậu sẽ cần đến”.
“Xe?”, Vu Kiệt không buông lỏng cảnh giác mà nhìn chằm chằm vào ông ta.
Iack cảm nhận được ý thù địch của Vu Kiệt đối với mình, vì vậy từ trong ngực lấy ra một bức thư rồi đưa lại cho Vu Kiệt: “Xem xong lá thư này thì cậu sẽ hiểu, chúng tôi không phải là kẻ địch của cậu”.
“Ha ha! Gia chủ của gia tộc Rothschild lấy danh nghĩa gia tộc sỉ nhục mười chiến hữu của tôi, không phải kẻ địch thì là gì?”, ánh mắt Vu Kiệt âm trầm, hỏi.
“Từ hôm nay, gia chủ sẽ là người khác”.
“Ai?”
Jack chỉ vào tên trên bức thư.
Rothschild Tiêu Hán…
Nhìn thấy tên này, ánh mắt Vu Kiệt căng thẳng rồi vội bóc lá thư ra. Trên thư viết rất nhiều.
“Anh Vu tôn kính! Thật sự xin lỗi vì bố tôi đã gây nên những phiền phức cho anh. Chị gái tôi, cũng chính là Lina đã chọc giận anh, thật ra là tôi sai người thủ tiêu. Nhưng tôi không ngờ tổ chức Địa Ma lại lợi dụng tin này để vu oan giá họa cho anh trước mặt bố tôi. Trên thực tế, hôm nay tôi mới biết được chân tướng sự việc, vì vậy cảm thấy vô cùng có lỗi”.
“Hy vọng anh nể mặt tôi, có thể tha mạng cho gia tộc Rothschild. Tôi bảo đảm, đợi sau khi bố tôi quay về sẽ xin lỗi anh và dùng hành động thiết thực nhất. Ngoài ra, tôi cũng sai người chuẩn bị đường lui cho anh. Anh chỉ cần đi theo Jack là được”.
“Anh Vu! Do lý do đặc biệt nên giờ tôi chưa thể gặp mặt anh được. Vì vậy, ngày tháng còn dài, anh nhớ bảo trọng”.
Hóa ra là Tiêu Hán…
Là chàng trai được anh chữa khỏi bệnh khi ở nhà họ Đổng.
Sự lo lắng của Vu Kiệt cũng dần biến mất, hiểu rõ chân tướng sự việc rồi nhưng cũng không có nghĩa là ân oán giữa anh và gia tộc Rothschild kết thúc ở đây. Nhưng việc cấp bách lúc này là đưa các chiến hữu về nhà. Món nợ kia, có thời gian anh sẽ tính tiếp.
“Cậu Vu…”, Jack khom người, cung kính nói.
“Đi thôi! Trước khi trời tối tôi phải rời khỏi đường cao tốc”.
“Cậu yên tâm! Tôi sẽ đưa cậu đi!”
…
Thời gian trôi qua thật nhanh, trận mưa lớn như trút nước cộng với gió thổi vô số lần, cuối cùng cũng dập tắt được ngọn lửa lớn.
Sau một tiếng rưỡi, khi Vu Kiệt rời đi chưa bao lâu thì mười mấy xe chống đạn và một nhóm người mặc vest khiêng Eisen từ trên xe bước xuống.
Vừa xuống xe thì cảnh tượng thê thảm xuất hiện trước mặt mọi người.
Người đàn ông trung niên đứng trên cùng lập tức ánh mắt âm trầm, khí thế uy nghiêm cũng tan biến.
Lý Mãnh kinh hãi! Trong rừng sâu khắp nơi đều là tay chân đứt gãy, trên đất còn vụn than màu đen. Trận lửa lớn này để lại rất nhiều dấu vết không thể xóa được.
Vô số xác chết xuất hiện trước mặt mọi người.
Đó là xác của lính đánh thuê Địa Ma.
Đó là những người có thực lực được bồi dưỡng lại bởi tổ chức năm năm trước thống lĩnh giới lính đánh thuê và uy nghiêm bốn phương. Nhưng hôm nay ai nấy đều bị giết chết, chết không toàn thân tại vùng đất này.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của ai nấy đều tái nhợt, tiếp đó là những tiếng nôn ọe.
“Đây… Đây là địa ngục Tu La sao… Rốt cuộc là ai làm… Hắn là ác ma sao?”
“Quá đáng sợ, trong quãng đời còn lại cầu mong cho tôi đừng gặp người này. Rốt cuộc hắn đã làm kiểu gì vậy?”
“Trời ơi! Oh my God! Đáng sợ quá đi…”, bất luận người làm ra những việc này là ai thì mỗi người ở đây đều cảm thấy kinh sợ với người đó.
Còn Lý Mãnh lập tức nghĩ tới người cháu duy nhất của nhà họ Lý mà thủ đô truyền tin đến. Chính là người cháu ruột của mình.
“Lập tức dẫn người đi vào trong tìm cho tôi”.
“Rõ!”, mệnh lệnh vừa truyền xuống, tất cả mọi người đều không dám do dự, vội đi vào trong rừng.
Cùng với việc họ đi vào rừng sâu, một mùi lạ bốc lên xung quanh trong thời gian ngắn nhất.
Cảnh tượng đầy mùi máu tanh không ngừng khiến họ sợ hãi cực độ. Đến khi họ đi đến lâu đài, trong đầu họ có bao nhiêu từ ngữ thì cũng không thể hình dung nỗi sợ hãi của họ lúc này.
Kể cả là địa ngục Tu La cũng không đến mức như này.
Đến lâu đài, Lý Mãnh không tìm thấy Vu Kiệt. Ông ta nhìn ảnh trong điện thoại, xác nhận mình không nhớ nhầm, lẽ nào nói… Tiểu Kiệt đã rời khỏi đây rồi sao?
Sắc mặt ông ta căng thẳng, nhìn Eisen hỏi: “Người đâu!”
“Người… Người nào…?”, Eisen toàn thân run rẩy. Vừa nói xong thì ông ta đột nhiên trợn trừng mắt nhìn về mười cột thánh giá, sắc mặt biến đổi.
Thấy biểu cảm này của ông ta, Lý Mãnh đưa mắt nhìn lại thì thấy thi thể trên mười thánh giá đã biến mất. Bỗng nhiên ông ta cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tiểu Kiệt đã làm được rồi, thật sự làm được rồi….
Thi thể biến mất, chứng tỏ đứa trẻ này đã thành công phá khỏi vòng vây của lính đánh thuê Địa Ma và đưa được chiến hữu trở về rồi.
Trên đường đến đây, những thi thể nằm trên đất, chắc chắn đều là thành quả của đứa trẻ này.
Không hổ là…
Nghĩ đến thân phận đó, Lý Mãnh không nghĩ tiếp nữa. Lúc này, khóe miệng ông ta nhếch lên nụ cười vui mừng.
Ông ta khoát tay, nói: “Không có chuyện gì rồi, đi thôi”.
“Á…”, lời nói vừa dứt, vệ sĩ đang khiêng Eisen lập tức buông tay ra. Việc làm này khiến Eisen lập tức ngây người ra.
Vậy là xong rồi sao…?
Một giây sau, Lý Mãnh cười lạnh một tiếng, nói: “Chuyện hôm nay, ông mà dám nói cho người khác biết thì hậu quả tự chịu”.
“…”, Eisen.
Ông ta vội gật đầu, nói: “Vâng, vâng, ông cứ yên tâm”.
Nói xong, Lý Mãnh xoay người đưa mọi người rời đi rồi ngồi lên trên xe. Sau khi đi ra khỏi khu rừng, ông ta lấy điện thoại nhìn bầu trời xám xịt, dường như ông ta nhìn thấy tương lai tươi sáng của nhà họ Lý.
Tiếp đó, trong điện thoại truyền lại giọng nói của anh trai Lý Nam.