Đệ Nhất Lang Vương

Chương 194: Điều kì diệu



Trong một bệnh viện chuyên điều trị bệnh máu trắng, một bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh.

Vẻ mặt của bác sĩ có chút đau lòng.

Bệnh nhân mà ông ta tiếp nhận là một cô bé mới lớn, vừa nãy, bệnh viện mới đưa ra giấy thông báo bệnh tình nguy kịch.

Đối mặt với cái chết, cho dù là ai, trong lòng cũng sẽ nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Nhưng trước khi bác sĩ rời đi, cô bé ấy lại nói rằng, tất cả mọi chuyện rồi sẽ qua đi, không có gì to tát cả, dù sao cháu cũng đã học xong chương trình giáo dục 9 năm bắt buộc của nhà nước, không hổ thẹn với đất nước nữa, haha...

Thật khó có thể tưởng tượng, rằng một cô gái bất cứ lúc nào cũng có thể từ giã cõi đời, lại nói những lời lạc quan như vậy với bác sĩ.

Cuối cùng, khi bác sĩ đi đến cuối hành lang nước mắt không kìm được mà rơi xuống.

Trong phòng bệnh, cô gái An Nhiễm với đôi môi tái nhợt, khuôn mặt nhợt nhạt gầy gò ngồi ở mép giường.

Cô bé nhìn ra đường phố náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, rất muốn đi giữa đám đông như một người bình thường, cho dù chỉ là một cô gái nhỏ bé không xinh đẹp, cũng là khát vọng lớn của cô.

Bác sĩ nói: Mình không còn nhiều thời gian nữa.

Cô bé ngâm nga một bài hát tên ‘Life’, và ca sĩ hát bài đó chính là thần tượng mà An Nhiễm theo đuổi từ khi còn nhỏ- Chu Mặc Hàm.

Đương nhiên, cô ấy cũng thích một vài ca sĩ xưa cũ khác, tên người đó là U Cúc.

Chỉ tiếc rằng, U Cúc đã rút lui khỏi làng giải trí mấy năm trước rồi, chưa nói đến concert, thậm trí tài khoản WB của cô ấy cũng không còn cập nhật nhưng hoạt động thường ngày nữa.

“Cốc cốc...”

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

An Nhiễm quay đầu lại, nhìn thấy bên ngoài cửa là ba người bạn thân của mình cùng một đống trái cây đang bước tới.

“Các cậu tới rồi à!”, An Nhiễm lâu lắm rồi mới cười, vừa định đứng dậy thì cô bé tên Phương Phương đã chạy tới nói: “Đừng cử động, bác sĩ không phải nói không được để cậu cảm lạnh sao? Mau nằm xuống đi!”

“Nhiễm lạnh?”

An Nhiễm cười tủm tỉm: “Bây giờ nóng như vậy, tớ là viên đá chắc? Sao lại nhiễm lạnh được?”

“Ha..”.

Câu nói này làm bầu không khí lạnh lẽo trong phòng trở nên ấm áp vui vẻ.

Tất cả đều bật cười.

“Cậu đừng để ý đến cậu ấy nữa, Phương Phương gần đây bị ngốc rồi!”

“Ha ha, đúng vậy đúng vậy đấy...”

“Các cậu mới ngốc ấy!”

Phương Phương bĩu môi, không chịu thua, mím cái miệng nhỏ nhắn nói tiếp: “Hai người các cậu sao lại như vậy chứ, không phải nói hôm nay không được phép nói xấu tớ với An Nhiễm sao!”

“Xì...”

Một bạn thân khác cố tình làm mặt quỷ khiến cả bọn phì cười.

“Ha ha ha...”

An Nhiễm lúc này cũng bật cười vui vẻ, có điều vẫn theo thói quen đưa tưa tay lên che miệng để không bị người khác nhìn thấy, trên tay cô bé cầm chặt tờ giấy, đột nhiên tay buông lỏng, tờ giấy rơi xuống đất.

Thấy tờ giấy rơi xuống!

Phương Phương ngay lập tức bị thu hút.

“Đây là cái gì...”

Hỏng rồi!

Nụ cười của An Nhiễm chợt cứng lại: “Không sao cả, đừng...”, cô bé định đưa tay nhặt lại tờ giấy lại, nhưng ngờ Phương Phương lại cúi xuống cầm lấy tờ giấy lên.

Vào khoảnh khắc ấy, thời gian như đóng băng.

Phương Phương trợn to hai mắt, khi nhìn thấy hàng chữ lộ ra từ trong tờ giấy bị vò nát đó, tim cô ấy, hụt mất một nhịp.

Điều mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất... đã đến rồi...

Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch.

“Đừng nhìn!”

An Nhiễm vội vã nói.

Phương Phương lùi lại một bước, nhanh chóng mở tờ giấy nhàu nát ra và đặt nó trước mặt hai cô gái kia.

Giấy thông báo bệnh tình nguy kịch: Bây giờ thông báo cho bệnh nhân ung thư máu An Nhiễm, vì lí do thể chất, không thể tiếp tục điều trị hóa…thời gian sống còn lại, chỉ còn khoảng hai tuần…

Hai tuần!

Hai tuần!

Mười bốn ngày! 168 giờ...

Mười bốn ngày đêm...

Cuộc đời của cô, chỉ còn... 14 ngày nữa thôi ư?

“An Nhiễm...”, sau khi đọc xong thông báo, biểu cảm của ba cô gái trở nên đau thương, vào khoảnh khắc ấy, nước mắt ai cũng trực trào.

“Tại sao cậu không nói cho chúng tớ biết...”

An Nhiễm cúi đầu không nói gì.

Cô ấy không muốn nói.

Cô không muốn nhìn những người bạn thân nhất của mình nhìn thấy bộ dạng những ngày cuối cùng của bản thân.

Cô ấy hi vọng vào khoảnh khắc mình nhắm mắt lại, trước mặt sẽ là bầu trời xanh, không ai nhìn cô và phải buồn về cô nữa.

Đột nhiên cô ấy cười toe toét, nói với vẻ vô tư rằng: “Không sao, chuyện nhỏ này có gì đáng nói chứ, chẳng phải chỉ là 2 tuần thôi sao? Đủ để tớ ăn chơi vui vẻ rồi, tiểu thư đây sẽ ăn hết đồ ngon trên thế giới này một lần, he he...”

“An Nhiễm...”

Ba người họ hiểu rằng An Nhiễm đang giả vờ lạc quan, không muốn họ lo lắng.

Nhưng cô ấy càng như vậy thì bọn họ càng quan tâm.

“Ai da, đừng có mang cái bộ mặt ỉu xìu này nữa, bổn cô nương vẫn còn sống sờ sờ ra đây! Nước mắt gì đó, đợi tớ xuống địa ngục kéo râu của Diêm Vương, đạp lên đùi chinh phục ông ấy, lúc ấy dùng để cười ra nước mắt ấy!”, An Nhiễm xua tay, dáng vẻ cực kỳ thoải mái.

“An Nhiễm...”

“Cái gì cái gì thế!”

Ba người nhìn nhau, lấy ra một cuốn sổ lưu niệm, đưa cho An Nhiễm.

“Xin lỗi cậu, chúng tớ không thể mời chị Mặc Hàm đến thăm cậu, An Nhiễm, xin lỗi...”

Chu Mặc Hàm...

Nghe thấy tên thần tượng của mình, nụ cười của An Nhiễm cuối cùng cũng biến mất.

Đó là thần tượng mà cô ấy theo đuổi từ khi còn nhỏ, nếu được đến concert của thần tượng một lần trong đời thì cô ấy mãn nguyện lắm.

Nhưng mà bây giờ... thời gian dường như không cho phép điều đó nữa.

Cô ấy nhận lấy cuốn sổ lưu niệm, những bức ảnh bên trong là ảnh của cô và mấy người bạn thân của mình, còn có ảnh được cắt ra từ tạp chí của những năm này.

Mỗi một bức ảnh của Chu Mặc Hàm đều được cô lựa chọn kĩ lưỡng.

Thì ra... bạn thân của cô vì cô mà... đi tìm Chu Mặc Hàm...

Bọn họ luôn ghi nhớ mong muốn của cô!

An Nhiễm mỉm cười: “Không sao, thật ra... tớ cũng không phải chỉ thích mỗi mình Chu Mặc Hàm, chị ấy không đến, tớ cũng không thất vọng lắm đâu!”

“Đúng vậy!”

Không chỉ Chu Mặc Hàm.

Đột nhiên, Phương Phương nghĩ đến điều gì đó: “An Nhiễm, cậu yên tâm, bọn tớ không mời được Chu Mặc Hàm thì còn có thể mời U Cúc!”

“U Cúc!”, nghe thấy cái tên này, An Nhiễm nhất thời mở to mắt hỏi: “Thật...thật vậy sao...”

“Phương Phương, cậu nói vớ vẩn gì vậy, chúng mình sao...”

“Cậu quên rồi à? Cái chú mà chúng ta đã gặp ngày hôm đó ấy?”, Phương Phương ngây thơ nói.

“Xong rồi, Phương Phương lại ngốc rồi, người ta căn bản không nói gì mà, chỉ hỏi số điện thoại mà thôi!”, một người bạn thân khác thở dài nói.

“Xì, tớ nghe thấy rồi, tớ dám khẳng định, U Cúc nhất định sẽ đến!”

Lần này Phương Phương nói một cách dứt khoát và tự tin hơn.

“Phương Phương...”

“An Nhiễm, cậu yên tâm, U Cúc nhất định sẽ đến!”, Phương Phương mạnh mẽ gật đầu.

“Cảm ơn cậu Phương Phương, các cậu có thể đến thăm, tớ đã rất vui rồi, cậu không cần phải như vậy đâu...”, An Nhiễm biết Phương Phương làm như vậy để mình vui, nhưng mà, cô ấy sớm đã chấp nhận thực tế.

“U Cúc đã rút lui khỏi giới giải trí mấy năm, vị trí của cô ấy cũng mờ nhạt dần trong mắt mọi người, sao cô ấy có thể đến chứ?”

An Nhiễm mím môi nói.

Thực tế luôn rất tàn khốc!

Nhưng mà, có đôi khi, điều kì diệu sẽ xảy ra.

Mà những điều kì diệu luôn bất ngờ.

Cũng chính vào lúc này, bên ngoài cửa có một giọng nữ trẻ trung và nữ tính truyền tới.

“Xin hỏi, đây có phải phòng bệnh của An Nhiễm không? Tôi là U Cúc!”

Soạt!

Ánh mắt của bốn người lập tức nhìn về phía cửa.

Một giấy sau, họ mở to mắt, không thể tin được.

Cô ấy đến rồi!

Ở cửa, một người phụ nữ mặc váy trắng, hơn lớn tuổi một chút nhưng không hề mất đi khí chất, đoan trang đứng ở đó.

Gương mặt thân quen...

Giọng nói quen thuộc...

“U Cúc!”

An Nhiễm bàng hoàng và ngây ngất.

Mà sau lưng cô ấy là một đoàn lớn các nhà hảo tâm đã nhận được tin tức và đổ dồn về đây, còn có một nhóm phóng viên tốt bụng.

Chính là do Vu Kiệt sắp xếp!

Là lời nhắn nhủ của một người lính Hoa Hạ với những sinh viên đại học tốt bụng.

Anh, mặc dù không đưa ra một lời hứa, nhưng anh sẽ không bao giờ -- để người khác thất vọng!

Đây chính là lời giải thích của anh!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.