Đệ Nhất Lang Vương

Chương 197: Đập mộ



Hai người ngồi trong góc, qua ô cửa sổ nhìn khung cảnh về đêm của thành phố, vô tình đã nói chuyện thật lâu.

Thời gian, nháy mắt đã đến tám giờ.

Trịnh Long cúi đầu nhìn thời gian, đột nhiên tự vỗ đầu mình một cái.

“Sao vậy?”, Vu Kiệt nhìn anh ta rồi hỏi.

“Là thế này, ba ngày sau là ngày giỗ của bạn gái tôi, anh Kiệt, tôi… Tôi muốn xin nghỉ đi thăm mộ cô ấy, có được không?”

Từ tám năm trước, sau trận động đất, Trịnh Long bắt đầu chuyển đến nhà họ Lý, mỗi ngày nhiệm vụ của anh ta trừ việc thực hiện nhiệm vụ của Mật Điệp Tư, không ngừng học hỏi, không ngừng tiến bộ thì không có gì khác.

Mỗi ngày đều bận đến nỗi mệt không nhấc nổi tay, mới đi ngủ!

Bởi vì anh ta sợ mình không ngủ được, trong đầu luôn nhớ đến hình ảnh bạn gái khi trước.

Trịnh Long sợ mình sẽ khóc!

Anh ta không muốn khóc!

Trong tám năm qua, mỗi lần cứ gần đến ngày giỗ của bạn gái, anh ta đều mất ngủ mấy đêm liền!

Đến ngày đó, chỉ có ôm mộ bạn gái, anh ta mới có thể ngủ yên!

Mỗi năm, buổi tối ngày đó, cũng là buổi tối mà anh ta ngủ sâu nhất!

Ở sâu trong lòng anh ta, bia mộ của bạn gái Viên Viên, chính là chỗ dựa để anh ta sống, cũng là nơi mà anh ta gửi gắm nỗi nhớ mong mỗi khi cảm thấy cô độc.

Nghe thấy lời này, trong lòng Vu Kiệt cảm thấy giật mình.

“Bạn gái của cậu…”

Nghĩ một chút, Vu Kiệt không muốn tiếp tục hỏi vấn đề này, nên hỏi: “Ở đâu?”

“Cách nghĩa trang liệt sĩ Giang Thành không xa, trên núi Đào Hương Giang, khi còn sống cô ấy thường nói muốn một ngày nào đó đến xem núi xem biển ở Giang Thành, nên tôi đã chôn cất cô ấy ở đó”.

“Được”.

Vu Kiệt không chút do dự: “Cậu đi đi! Mấy ngày này tôi cho cậu nghỉ phép, chờ khi cậu điều chỉnh tốt tâm trạng, thì quay trở lại! Tôi sẽ không cố ý sắp xếp thời gian cho cậu!”

“Cảm ơn anh Kiệt…”

Khó có được mấy ngày này rảnh rỗi, Vu Kiệt cũng trở nên thoải mái, đợi một ngày dẫn Dương Cẩm Tú về nhà họ Cao, ăn một bữa cơm với anh cả.

Bởi vì thời gian này trải qua rất nhiều chuyện, bất kể là Cao Vũ Xương hay là ông cụ Cao đều đối xử với Vu Kiệt khác với mọi khi, vô cùng nhiệt tình.

Thời gian trước, sau bữa tiệc ở nhà họ Đổng, có tin tức đồn rằng, Vu Kiệt chính là ân nhân cứu mạng của cậu chủ nhà họ Đổng. Nhà họ Cao cũng được lây tiếng thơm từ Vu Kiệt, đã có được không ít những mối hợp tác làm ăn quan trọng.

Bây giờ Tập đoàn Cao thị cũng bắt đầu hưng thịnh.

Vào lúc ăn cơm, Vu Kiệt cũng mới biết, hiện tại Vu Sơn nắm giữ 50% cổ phần của Tập đoàn Cao thị. Ngoài ra cháu gái của anh Nhã Nhã cũng đã đổi từ họ Cao sang họ Vu, chính thức thêm vào hộ khẩu cũ nhà họ Vu.

Sau khi nghe được tin này, Vu Kiệt mới cảm thấy thực sự nhẹ nhõm.

Nghĩ đến bố mẹ nuôi, họ ở trên trời có linh, chắc cũng rất vui!

Từ nội tâm, Vu Kiệt thật lòng mừng cho anh cả của mình, cũng mừng cho nhà họ Vu!

Ăn cơm xong, Dương Cẩm Tú dẫn theo Vu Kiệt bắt đầu chuyến du lịch hai ngày đi chơi các nơi.

Bởi vì từ khi Vu Kiệt đến Giang Thành, chưa đi dạo được ở đâu, vì thế hai ngày này được đi những nơi mới lạ, cũng làm cho tâm trạng của anh được cải thiện rất nhiều.

Rốt cuộc, ngày đó ở lâu đài Rothschild trong rừng, sát khí ngập trời, thiếu chút nữa thì Vu Kiệt bị mất trí nhớ!

Nhưng, đại nạn không chết, nhất định sau này sẽ có phúc!

Vào đêm trước ngày chôn cất mười thành viên Lang Nha, Vu Kiệt phát hiện ra sự bình tĩnh bao năm của mình – đã bị rung động!

Ngồi thu mình trên mép sân thượng của khách sạn, Vu Kiệt nhìn xa xăm, hít vào một ngụm khí lạnh!

Anh mở mắt ra, có tia sáng vụt qua đáy mắt!

“Hoa Kính…”





Ba ngày trôi qua, như đã hẹn, một chiếc xe jeep màu xanh quân đội đến, dừng ở cửa khách sạn.

Sau khi dặn dò Dương Cẩm Tú, Vu Kiệt quyết tâm đi theo người thanh niên đến trước xe.

“Cậu Vu, có cần tôi chuẩn bị cho cậu một bộ vest đen không?”, người thanh niên biết thân phận của Vu Kiệt, ánh mặt không giấu được sự sùng bái, thân thiết chào hỏi.

“Không cần đâu!”, Vu Kiệt lắc lắc đầu, sau đó nói: “Tôi muốn… một lần nữa mặc đồng phục của Lang Nha khi đó, có được không?”

“Điều này…”, nghe thấy lời này, người thanh niên có vẻ khó xử: “Tôi đi xin chỉ thị của Lão đại”.

“Làm phiền rồi!”

Nói xong, hai người lên xe.

Hôm nay là ngày đưa đám người Hầu Tử đi chôn cất, Vu Kiệt muốn mặc bộ quân phục màu xanh đó, bắn phát súng tiễn biệt họ!

Rất nhanh, dưới sự chú ý của người đi đường, chiếc xe rời đi!

Vào lúc nhìn thấy Vu Kiệt rời đi, Trịnh Long cũng thu dọn đồ đạc bước ra khỏi phòng, đến cửa khách sạn, gọi một chiếc xe rồi báo địa chỉ đến là núi Đào Hương Giang.

Không ngờ vừa nói xong, người lái xe lộ ra vẻ mặt khó tin.

“Anh nói là núi Đào Hương Giang? Anh à, tôi không nghe nhầm chứ!”, người lái xe mở to mắt, nhìn Trịnh Long từ trên xuống dưới dò xét.

Mặc dù Đào Hương Giang là nghĩa trang, nhưng đất ở đó tấc đất tấc vàng, bất động sản cũng không sánh bằng.

Ở đó, một mảnh đất 20m2 có giá khởi điểm là 500 ngàn tệ!

Đó mới là giá thuê một năm!

Người bình thường căn bản là không dám mơ được chôn cất ở đó.

Một người thanh niên đủ tiền thuê đất ở đó, còn cần đi taxi sao?

“Đúng!”, Trịnh Long gật gật đầu, không biết tài xế đang nghĩ gì.

Không lái xe, là vì anh ấy đang nghỉ phép.

Theo quy định của nhà họ Lý, chỉ cần nghỉ phép thì không được sử dụng bất kì quyền, thế, tài, bất kì vật dụng nào liên quan đến nhà họ Lý.

“Được!”, người tài xế cong môi, trong lòng thầm nghĩ, người giàu thật kì lạ, rồi lái xe đi.

Tốn mất hai tiếng đồng hồ, lái xe từ trung tâm ra đến ngoại ô, đến núi Đào Hương Giang nơi thánh địa linh thiêng. Trịnh Long mang theo những thứ đã chuẩn bị, trả tiền xe rồi bước xuống.

Một vài ngọn nến!

Một chiếc lư hương có chân!

Tay kia cầm một cái chổi, trong túi, là đồ ăn và nước uống mà trước kia Mạc Viên Viên thích, còn có hai chai Giang Tiểu Bái và Sprite.*

*Jiang Xiaobai và Sprite uống rượu cùng nhau là "nước mắt của người tình". Jiang Xiaobai và Sprite đều có màu trắng và trong suốt, màu sắc và nước mắt tương tự nhau. Vị cay của rượu và vị ngọt của Sprite giống như nước mắt của một người tình, và nỗi buồn mang theo cái chết ngọt ngào.

Đứng dưới chân núi, nước mắt Trịnh Long bất giác chảy ra: “Viên Viên, lại qua thêm một năm, anh lại thêm một tuổi, nếu như em còn sống, có lẽ chúng ta… cũng đã có con rồi!”

“Hồi trước em thường nói, Giang Tiểu Bái và Sprite có cái tên mỹ miều là Nước mắt người tình, mấy năm trước anh vẫn cứ quên, em luôn ở trong mộng mắng anh!”

“Vẫn còn tốt, lần này anh nhớ rồi, nghe người khác nói mùi vị này rất bốc đồng, tối nay… anh muốn uống cùng em thêm vài chén, yên tâm đi, lần này anh không cần phải dậy sớm rời đi nữa!”

“Em biết không? Ông chủ phái anh đến chỗ anh Kiệt, anh ấy là một người anh hùng, là lưỡi dao sắc bén của quốc gia trong mắt vô số anh hùng, anh Kiệt đã cho anh rất nhiều thời gian, Viên Viên…”

“Anh thật sự rất nhớ em, rất muốn người sống bây giờ là em, anh có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói với em…”

Vừa nói, Trịnh Long vừa bước đi, mấy chục phút sau, anh ta đã đến mộ phần của Mạc Viên Viên, đứng ở ngoài cửa, anh ta dùng ống tay áo lau nước mắt, nhìn về phía trước, nở nụ cười mà Mạc Viên Viên thích nhất.

Nhưng vào giây phút này!

Nụ cười của anh ta đột ngột biến mất!

Anh ta không ngờ được sẽ thấy cảnh này!

Trước nghĩa trang rộng 20m2 trước mặt, mười mấy người đàn ông hung hãn đang cầm cuốc và búa đập vào tấm bia mộ có ảnh của Mạc Viên Viên!

“Bùm!”

Chỉ mấy lần!

Một tiếng vang lớn, bia mộ - bị vỡ rồi!

Giây tiếp theo, đứng sau lưng người đàn ông to lớn, một người phụ nữ cao ráo, xinh đẹp, mặc quần âu, khuôn mặt lạnh lùng khẽ nhếch mép!

“Một người bình thường có tư cách gì ở nơi đắt đỏ như thế này? Còn không phải là xây ao cá nuôi cóc sao? Cô ta làm sao mà xứng?”

“Người đâu, đến đây thu quét dọn dẹp, chuẩn bị xây mộ phần cho ông nội tôi ở đây!”

“Người trông coi núi Đào Hương Giang cũng thật là, sao lại để loại người này chôn ở đây, lúc về tôi phải nói với ông chủ của bọn họ!”

“Vâng!”, hai mươi mấy người đàn ông đồng thanh nhận lệnh!

Đứng ở ngoài cửa, tất cả những lời này, Trịnh Long đều nghe thấy.

“Viên Viên…”

Anh ta siết chặt tay!

Bùng lên phẫn nộ!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.