Đệ Nhất Lang Vương

Chương 204: Nỗi kinh hãi của Lưu Kỳ



Sau một hồi trầm tư, ông cụ Đổng đã suy nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất!

Quyền lực của gia tộc Hiên Viên ở thủ đô không phải dạng vừa, là một trong bốn gia tộc lớn ở hạng nhất chỉ xếp sau nhà họ Lý, hầu như tất cả các câu lạc bộ quyền lực nổi tiếng ở hầu hết các khu vực trong nước đều có cổ phần của gia tộc Hiên Viên. . Truyện Kiếm Hiệp

Hơn nữa câu lạc bộ nào cũng quy tụ rất nhiều người quyền lực trong giới danh nhân địa phương.

Chủ tịch tập đoàn nghĩa trang Đào Hương là người có địa vị cao trong một câu lạc bộ quý tộc nào đó ở Giang Thành.

Ngoài ra, gia tộc họ Hiên Viên cũng có doanh nghiệp của mình đó là tập đoàn Hiên Viên, là một nhà hợp tác phát triển quan trọng của tập đoàn xăng dầu quốc doanh, bề ngoài là đối thủ cạnh tranh của nhà họ Lý.

Ông ta không chắc rằng nguyên do xảy ra chuyện này có liên quan đến cuộc chiến giữa hai nhà họ Lý và nhà Hiên Viên hay không.

Nghĩ đến đây, ông ta híp mắt lại nói: "Ta biết rồi, chuyện này cháu không cần xen vào, ta sẽ tự mình lo liệu!"

"Ông nội đích thân lo...", Đổng Sinh giật mình, không ngờ ông nội lại quyết định như vậy.

Từ khi lên làm cậu chủ nhà họ Đổng, đây là lần đầu tiên anh ta thấy ông nội hành sự trịnh trọng đến vậy.

Xem ra!

Chuyện này không hề đơn giản!

Ngay sau khi cúp máy, ông cụ Đổng liền bảo thư ký tìm số điện thoại và lập tức gọi ngay cho Triệu Đại Hải, chủ tịch tập đoàn nghĩa trang Đào Hương!

"Tút tút tút..."

Vài phút sau, cuộc gọi được kết nối, một giọng nói lười biếng và thiếu kiên nhẫn từ đầu dây bên kia vang lên.

"Alo?"

"Triệu Đại Hải phải không...", ông cụ Đổng lạnh lùng nói.

"Ông là ai? Trực tiếp gọi tên của tôi, ông có phải là..."

“Gia chủ nhà họ Đổng!”, một câu nói nhẹ nhàng của ông cụ Đổng lập tức ngắt lời Triệu Đại Hải.

Giây tiếp theo, giọng nói của Triệu Đại Hải đột nhiên vang lên, lộ ra vẻ giống như gặp phải quỷ vậy.

Toàn thân hắn run lẩy bẩy!

Ông cụ nhà họ Đổng, Đổng Phong!

Người nắm quyền lực của nhà họ Đổng có tiếng ở Giang Thành!

"Hóa...hóa ra là ông cụ Đổng, ông dọa chết tôi rồi, cháu còn tưởng là ai! Ông cụ Đổng, ông nhất định đừng tức giận, tôi…tôi không ngờ lại là ông. Để tôi tự tát mình một cái, xin lỗi ông, xin lỗi ông ạ..."

Tập đoàn nghĩa trang Đào Hương chỉ là một công ty chịu trách nhiệm bán đất để mai táng ở Giang Thành, so với những gia tộc hào môn chân chính thì căn bản không là gì.

Triệu Đại Hải không dám vênh váo.

“Tôi muốn nói với cậu một chuyện!”, ông cụ Đổng chậm rãi nói.

"Vâng, ông nói đi ạ, chỉ cần có thể làm được thì tôi nhất định làm đến nơi đến chốn, ông yên tâm..."

"Thứ nhất, vừa rồi có một vị khách quý của nhà họ Đổng đã thuê một nghĩa trang ở tập đoàn của các cậu nhưng đã bị người khác đập phá rồi. Vị khách quý đó đang ở trong văn phòng của tập đoàn các cậu cùng với người tổng phụ trách núi Đào Hương Giang, nhưng mà có vẻ tình huống đang không tốt, người của các cậu thái độ rất tệ!"

Toi rồi!

Khách quý của nhà họ Đổng...

Ngôi mộ đã bị đập phá...

Triệu Đại Hải tim đập loạn nhịp, sắc mặt lập tức tái mét.

"Thứ hai, Triệu Đại Hải, tôi biết cậu và cái vị cậu chủ Hiên Viên ở thủ đô kia quan hệ rất tốt, cậu cũng là thành viên của các câu lạc bộ của cậu chủ Hiên Viên, nhưng vị khách quý này của nhà họ Đổng chúng tôi cũng là người đến từ thủ đô, còn về thân phận thì tôi không thể nói được!"

Đến từ thủ đô, khách quý của nhà họ Đổng!

"Thứ ba, có một chuyện tôi muốn nhắc nhở cậu trước. Các vị đại lão đứng phía sau vị khách quý kia không lâu về trước đã khiến người đứng đầu khu vực Đông Lục là Mạnh Nham gia chủ nhà họ Mạnh, đích thân mang con trai của ông ta đến xin lỗi vị khách quý này, cho nên phải làm như thế nào chắc cậu cũng hiểu chứ!"

Câu thứ ba vừa nói xong, Triệu Đại Hải hoàn toàn sửng sốt, mạt chược trong tay lập tức không buông lỏng…

Khách quý đến từ thủ đô...

Có thể khiến gia chủ nhà họ Mạnh, một gia tộc thuộc khu vực Đông Lục đích thân đến tận cửa xin lỗi!

Hình như…

Chỉ có những người ngang hàng với gia tộc Hiên Viên, thậm chí là những gia tộc có địa vị cực kỳ…cao!

Mới đủ bản lĩnh như vậy!

"Ực..."

Âm thanh nuốt nước bọt rõ ràng từ trong điện thoại phát ra, Triệu Đại Hải nhanh chóng đứng dậy.

"Ông cụ Đổng, tôi đã hiểu rồi, tôi lập tức đến tập đoàn xử lý chuyện này ngay!"

"Tút!"

Vừa nói xong liền cúp điện thoại, sau đó ông cụ Đổng suy nghĩ một hồi rồi quyết định vẫn là nên nói chuyện này cho ông cụ Lý thì tốt hơn nên lại tiếp tục gọi điện thoại đi.

Về phần Triệu Đại Hải, ngay khi đặt điện thoại xuống, bất kể là cuộc họp hay là hẹn chơi mạt chược, hắn đều hủy hết, cầm chìa khóa xe liền chạy thẳng về phía tập đoàn cách đó vài km, không dám lãng phí một chút thời gian nào.

Hắn biết rõ mặc dù bản thân có mối quan hệ cá nhân với cậu ba Hiên Viên Khánh nhà họ Hiên Viên rất tốt, nhưng trong mắt đối phương hắn chẳng qua chỉ là một kẻ có thể lợi dụng có cũng được không cũng chả sao mà thôi.

Đối mặt với những gia tộc khác, hắn cũng chỉ là con kiến!

Nhà họ Hiên Viên sẽ không bao giờ vì hắn mà lên tiếng.

Những gia tộc khác ở thủ đô cũng sẽ không nể mặt nhà họ Hiên Viên mà bỏ qua cho hắn.

Chuyện này nhất định phải được xử lý tốt đẹp!

Một lúc lâu sau, nhìn đồng hồ trong văn phòng, mười bảy mười tám phút đã trôi qua, chân Vu Kiệt vẫn như cũ đè ở cổ chân của Lưu Kỳ.

Cơn đau không hề biến mất mà ngày càng trở nên trầm trọng hơn.

“Tên khốn này…nhanh thả tôi ra…rốt cuộc anh muốn gì?”, Lưu Kỳ rống lên.

“Tôi đã nói rồi, trả lời ba câu hỏi của tôi!”, Vu Phong nhẹ giọng nói.

"Tôi nói rồi, tôi không biết...tôi thật sự không biết...", Lưu Kỳ có bị đánh chết cũng không chịu nói.

Nói ra không phải là biến thành phản bội Triệu Như Tuyết rồi sao?

Nếu để cô Triệu biết được, liệu hắn ta có còn đường sống không?

"Có biết hay không, trong lòng ông hiểu rõ nhất, nếu không có sự đồng ý ngầm của ông thì ai dám tự mình đập phá ngôi mộ kia chứ. Nhưng mà cũng không sao, cho dù ông không nói thì đợi lát nữa ông chủ của ông cũng sẽ đến để giải thích thôi! "

"Nhưng đến lúc đó, tôi đảm bảo toàn bộ Giang Thành này sẽ không có chỗ nào để ông dung thân đâu. Một người trưởng thành thì nên trả giá cho những lỗi lầm của mình, bao che cho thủ phạm đập phá ngôi mộ của người khác. Tôi nghĩ ông cũng hiểu rõ tâm trạng hiện tại của chúng tôi!"

"Hừ!"

Lưu Kỳ tỏ vẻ thờ ơ, lớn tiếng nói: "Dọa ai chứ? Ông chủ của chúng tôi chính là khách hàng lớn của câu lạc bộ Ninh Giang, có quan hệ cá nhân với một nhân vật lớn ở thủ đô rất tốt. Dù anh có thân phận là quân nhân đi chăng nữa, ông chủ của chúng tôi cũng sẽ không đến gặp anh đâu. Bỏ cuộc đi!"

Lưu Kỳ không nói ra danh tính cụ thể.

Nhưng hắn ta biết rằng ông chủ của hắn ta và cậu ba nhà họ Hiên Viên có quen biết nhau.

Nếu ông chủ biết nhóm người này đến đây để gây rắc rối cho bạn gái của vị câu ba nhà họ Hiên Viên kia thì có giúp đỡ không?

Nực cười?

Tất nhiên là không!

Không chỉ như vậy, ông chủ cũng sẽ coi trọng hắn ta hơn và thăng chức cho hắn ta vì đã biểu hiện rất tốt!

"Vậy sao?"

“Ông không tin?”, Lưu Kỳ ngưng một lúc rồi nói tiếp: “Nếu ông chủ của chúng tôi mà đến gặp anh thì tôi sẽ phát trực tiếp ăn phân!”

"Rầm!"

Cũng chính ngay khi lời của hắn ta vừa dứt, giống như để cho Lưu Kỳ hoàn thành ước định này, bóng dáng của Triệu Đại Hải lập tức xuất hiện bên ngoài văn phòng.

Vào lúc đó tất cả mọi người trong và ngoài văn phòng ngoại trừ Vu Kiệt đều bị sốc.

"...", Lưu Kỳ!

Triệu Đại Hải thân hình cao lớn, vẻ mặt ngưng trọng, biểu cảm nghiêm túc giống như gặp phải chuyện lớn liên quan đến sinh tử.

Hắn đứng ở cửa thở hổn hển, vừa đến nơi xe còn chưa kịp đỗ thì đã lao vào đây, cũng may là hắn đủ nhanh.

Khi nhìn thấy bóng dáng của Vu Kiệt, hắn lập tức bước vào văn phòng.

"Ông…ông chủ…", Lưu Kỳ lắp bắp.

Không trả lời hắn ta, Triệu Đại Hải liền đi tới trước mặt Vu Kiệt, cong người cúi chào!

"Anh Vu, tôi thực sự xin lỗi, tôi đến muộn rồi..."

"...", Lưu Kỳ!

Ăn phân sao?

...

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.