Đệ Nhất Lang Vương

Chương 213: Nhân viên ngu xuẩn



Đi ra ngoài?

Mời cô… Ra ngoài sao?

Dương Cẩm Tú thấy ngạc nhiên rồi đưa mắt nhìn về phía cửa thì thấy Vương Huệ và Lưu Hải vừa bước vào rồi nhìn mình với ánh mắt kiêu ngạo. Lúc này cô lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Vương Huệ… Lại tìm được một cậu chủ có quyền thế rồi!

“Thưa cô! Xin đừng làm ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi, cô hãy lập tức rời khỏi đây”, Từ Yến sắc mặt lạnh lùng, không có thái độ gì của một quản lý đối với khách hàng cả.

Tất nhiên, trong mắt cô ta không phải ai cũng có thể trở thành khách hàng của Kuyue được.

Phải biết rằng, cửa hàng Kuyue của tập đoàn Lý Thị nổi tiếng trong hai năm nay toàn là hàng trang sức nổi tiếng thế giới, hơn nữa mỗi sản phẩm đều là phiên bản giới hạn. Nếu không phải là người có quyền thế thì không thể mua được đồ của Kuyue.

Mỗi sản phẩm xa xỉ trong cửa hàng này đều có giá thấp nhất là một triệu tệ.

Cô ta nhìn Dương Cẩm Tú mấy cái thì phát hiện Dương Cẩm Tú mặc đồ bán ngoài phố nên càng không coi cô ấy ra gì.

Nếu so với cậu chủ nhà họ Lưu gia thế hiển hách, quyền thế to lớn thì ai mới là khách hàng nên tiếp đón nồng nhiệt, điều này còn phải nói sao?

Bị thúc giục nên ánh mắt Dương Cẩm Tú đầy vẻ chán ghét. Cô ghét nhất những loại người cậy thế bắt nạt người khác.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô cứ để mặc người khác bắt nạt mình.

Cô không nhúc nhích mà vẫn tiếp tục chọn lễ phục cho Vu Kiệt, nói: “Cô bảo tôi đi là tôi phải đi sao? Lẽ nào đây là thái độ phục vụ của Kuyue sao?”

“Hơn nữa, hình như tôi cũng không làm ảnh hưởng đến công việc của cô mà”.

“Cô…”, sắc mặt Từ Yến biến đổi, sau đó cười lạnh một tiếng, nói: “Thưa cô! Khách hàng mà cửa hàng Kuyue chúng tôi phục vụ trước nay đều là nhân vật lớn, giá trị tài sản toàn trăm triệu trở lên. Nhìn cách ăn mặc của cô, chắc tài khoản tiết kiệm không được sáu chữ số đâu nhỉ?”

Cô ta ngập ngừng rồi lại nói: “Mỗi bộ quần áo ở đây, giá thấp nhất cũng phải một triệu tệ. Kể cả người mới giàu lên, khi đến cửa hàng của chúng tôi cũng phải sờ túi tiền rất lâu rồi mới quyết định mua hay không. Nhìn cô, vừa nhìn giá vừa xoa tay, tiền trong túi chắc không đủ để cô mua đâu, như vậy sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc khách hàng của chúng tôi lựa chọn sản phẩm”.

“Lẽ nào đây không phải là ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi sao?”

Khách hàng?

Dương Cẩm Tú quay đầu lại, chỉ tay về Vương Huệ nói: “Khách hàng mà cô nói là loại người này sao?”

“Thưa cô! Xin cô nói năng cẩn thận! Tôi không biết cô định nói loại người nào nhưng nếu như cô sỉ nhục khách của chúng tôi trong cửa hàng thì đừng trách tôi không khách khí”, hai mắt Từ Yến co giật, nói đanh thép hơn.

Khi cô ta nhìn thấy Dương Cẩm Tú chỉ tay về phía cô gái đẹp bên cạnh cậu chủ Lưu thì cô ta sợ chết khiếp.

Có thể được cậu chủ Lưu đưa đến đây mua đồ, thân phận và địa vị của cô gái này có thể thấp được sao?

Nếu như vì chuyện này mà cậu chủ Lưu không vui thì cô ta toi đời luôn.

“Ha ha…”.

“Cô chắc chắn là vì cô ta mà đuổi tôi ra?”, Dương Cẩm Tú trầm giọng hỏi.

“Thưa cô! Tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Tôi nghĩ, cô cũng không phải loại người nghe không hiểu tiếng người chứ?”, nói đến đây, giọng nói của Từ Yến bắt đầu mỉa mai.

Lời nói vừa dứt, Vương Huệ không đợi được định dương oai nên đi đến lên mặt: “Tôi nói này Dương Cẩm Tú! Chỉ xem mà không mua lại còn động chạm lung tung, đừng trách người ta nói cô làm ảnh hưởng đến công việc của họ”.

“Người ta đã nói thế rồi, nếu như cô cứ mặt dày ở lại đây thì cũng chả thể hiện được gì đâu”.

“Hay là như này! Nếu như cô thật sự thích bộ nào ở đây thì cứ nói với tôi một tiếng. Nể tình là bạn học đại học trước đây, tôi sẽ tặng cô vậy”.

“Như vậy chẳng phải đều tốt cho cô và quản lý ở đây sao? Dù sao tôi cũng không giống cô, vô tình vô nghĩa, tôi vẫn luôn nghĩ đến tình bạn thời đại học. Cô nói có phải không, quản lý Từ?”

Từ Yến mặt tươi cười gật đầu nói: “Vâng, vâng, đúng là cô Vương rộng lượng hơn hẳn”.

Hừm!

Đúng là một người tung một người hứng!

Từ Yến với thái độ này là coi thường người nghèo còn nịnh nọt người có tiền. Cô ta đang làm mất hứng mua quần áo của Dương Cẩm Tú ở đây.

Luận về tài sản?

Nhà họ Dương ở Ninh Thành cũng được coi là doanh nghiệp nổi tiếng hàng đầu của vùng, trăm tỷ thì không lấy ra được chứ chục tỷ thì có thừa.

Cộng với việc ông nội của cô làm việc trong nhà họ Lý nhiều năm cùng với địa vị của Vu Kiệt trong nhà họ Lý, đừng nói là quần áo ở cửa hàng này mà kể cả là tất cả hàng xa xỉ ở Kuyue cô cũng không để ý.

Nhưng có một quản lý như này thì bất luận Kuyue có nổi tiếng đến đâu, Dương Cẩm Tú cũng không muốn mua.

“Được rồi, để cho cô toại nguyện, tôi sẽ không mua nữa. Có loại người như cô ở đây thì tôi cũng không còn tâm trạng mua. Ngoài ra, cô tên là Từ Yến phải không?”, Dương Cẩm Tú nhìn tên trên thẻ làm việc của Từ Yến, hỏi.

“Sao? Còn định tố cáo cô ấy hả? Quản lý Từ yên tâm, tôi sẽ gọi điện thoại cho trụ sở chính của cô để khen ngợi cô, không cần lo có người tố cáo nữa”, Vương Huệ khẽ cười, nói.

Có câu nói bảo đảm của Vương Huệ nên Từ Yến cũng không sợ nữa.

“Vâng! Tôi tên là Từ Yến, phiền cô ra khỏi cửa rồi rẽ trái, ở đó là thang máy, ấn một cái là ra ngoài được rồi”, Từ Yến chỉ về phía cửa, nói.

Dương Cẩm Tú nheo mắt, nói: “Tôi hy vọng cô có thể nhớ những lời nói và hành động của cô ngày hôm nay, nhất định đừng hối hận”.

“Tôi sẽ không hối hận. Cô cứ yên tâm, Kuyue từ nay về sau tuyệt đối sẽ không tiếp đón vị khách như cô”.

“Được! Tôi nhớ rồi”, nói xong Dương Cẩm Tú quay người nhanh chóng rời khỏi Kuyue. Cô không muốn ở lại đây thêm một phút một giây nào nữa. Cô cũng không muốn nhìn thấy loại người tiểu nhân và khuôn mặt đắc ý của Vương Huệ.

Đúng là buồn nôn!

Nhìn thấy Dương Cẩm Tú rời đi, Vương Huệ bật cười như kiểu cố ý để Dương Cẩm Tú nghe thấy, cô ta còn cố lên giọng: “Cậu chủ Lưu! Anh nhìn cô ta kìa! Rõ ràng là không có bản lĩnh, không có chỗ dựa mà còn ra vẻ. Em còn tưởng người đàn ông của cô ta ở thủ đô cũng giỏi lắm cơ? Xem ra bây giờ mới thấy cũng chỉ có thế thôi”.

“Ngoài diễu võ dương oai ở Giang Thành thì hình như cũng không có gì giỏi cả, chẳng phải cũng cun cút rời đi sao?”

“Haiz! Ban nãy em phải chụp ảnh lại gửi lên nhóm lớp cho các bạn nhìn thấy mới đúng. Dù sao cũng học giỏi nhất mà, hiện giờ lại làm tiểu tam dựa dẫm đàn ông. Đúng là ghê tởm”.

Đến khi Dương Cẩm Tú rời đi hẳn thì Vương Huệ đứng tại chỗ bắt đầu cười mỉa.

“Đúng vậy!”, Lưu Hải cũng đế vào một câu.

Sau đó, hắn nhìn Từ Yến nói: “Tôi nhớ là mấy ngày trước có gọi điện thoại đến trụ sở chính của các cô đặt một bộ vest và bộ lễ phục cho bữa tiệc tối nay. Cô đi lấy giúp tôi”.

“Vâng thưa cậu chủ Lưu, tôi sẽ đi tìm ngay”, nói xong, Từ Yến xoay người đi về kho chuyên để quần áo đặt sẵn.

Cũng trong lúc cô ta đến đó lấy thì điện thoại đột nhiên vang lên.

“Alo? Chủ quản?”, Từ Yến nhận điện thoại.

“Tiểu Yến à! Tối qua tập đoàn có hai vị khách quý đặt mua vest và lễ phục cho bữa tiệc tối nay, sáng sớm tôi đã gửi đến rồi. Chắc họ cũng đến rồi đó, họ tên là Dương…”.

Lời nói chưa hết thì Từ Yến đã cướp lời, kích động nói: “Chủ quản! Tôi biết rồi! Họ đang ở trong cửa hàng của chúng ta, tôi đang đi lấy”.

“Vậy à? Đến rồi à? Vậy thì tốt! Nhất định phải phục vụ cho tốt, hai người họ thân phận cao quý, không được xảy ra sơ suất, biết chưa?”

“Tôi hiểu rồi, chủ quản”, nói xong Từ Yến cúp điện thoại.

Trong lòng cô ta thầm nghĩ, hai vị khách quý đó chẳng phải là Lưu Hải và Vương Huệ sao?

Đúng là tài thật! Ngay cả chủ quản trụ sở chính cũng phải đích thân gọi điện thoại đến.

Không hổ là cậu hai nhà họ Lưu!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.