Ở bên kia, trong một văn phòng tầng sáu tòa cao ốc của tập đoàn Lý Thị chuyên phụ trách về Kuyue và các dự án thương hiêu cao cấp khác, sau khi cúp điện thoại thì Liễu My- chủ quản trụ sở chính của Kuyue đang chớp chớp mắt, trong đầu cố khắc họa hình dáng của vợ cậu chủ nhà họ Lý.
Sáng hôm qua cô ta vốn suy nghĩ xem bộ lễ phục Kuyue thời đại mới nên lấy tên là gì. Đang lúc lo lắng thì nhà họ Lý đột nhiên tuyên bố với tất cả mọi người trong nội bộ là cháu trai duy nhất đời thứ ba của nhà họ Lý đã quay về rồi.
Đồng thời bảo quản gia nhà họ Lý gọi điện thoại cho cô ta phải nhanh chóng chuyển hai bộ lễ phục tốt nhất đến cửa hàng vào sáng mai chuẩn bị cho cậu chủ và vợ cậu chủ.
Cùng lúc đó, cô ta nghĩ ra một cái tên, một cái tên về bộ lễ phục được Kuyue tung ra trong một tuần mà gây chấn động toàn cầu!
Thiên Vũ!
“Cô gái có thể làm vợ cậu chủ thì nhất định phải xinh đẹp lắm”, Liễu My đứng trước cửa sổ, miệng lẩm bẩm nói.
“Rầm…”, đúng lúc này bên ngoài văn phòng có một người đàn ông trung niên đẩy cửa đi vào.
“Chủ quản Liễu!”
Liễu My quay đầu lại, biểu cảm kinh ngạc, nói: “Quản gia…”.
Người đến không phải ai khác mà chính là Lý Hàn- quản gia chuyên phụ trách tất cả công việc hàng ngày của nhà họ Lý.
“Quản gia Lý! Ông đến vì chuyện của bộ lễ phục Thiên Vũ chăng?”
“Ừm! Cô chuyển đi chưa?”, quản gia Lý hỏi.
“Tôi chuyển rồi! Ban nãy tôi còn gọi điện thoại cho quản lý Từ ở cửa hàng. Cô ta nói cậu chủ và vợ cậu chủ đã ở đó rồi, cô ta đang đi lấy mà”.
“Cái gì?”, vừa nghe thấy vậy, quản gia Lý trợn trừng mắt, lập tức nghi ngờ.
“Sao vậy? Quản gia Lý! Có vấn đề gì sao?”, Liễu My trong lòng run rẩy, nhìn biểu cảm của quản gia Lý có chút không tự nhiên nên cô ta liền hỏi.
“Cô nói cậu chủ và vợ cậu ấy đang ở cửa hàng?”
“Vâng!”, Liễu My gật đầu đáp.
“Không đúng! Sáng nay lái xe nói với tôi, cậu chủ đưa người đến nơi khác nên không đi cùng vợ cậu ấy mà”.
“Á?”, Liễu My sắc mặt biến đổi.
“Không… Không phải thế chứ?”, nếu như cậu chủ không đến, vậy người mà Từ Yến nói là ai? Không phải là đưa nhầm lễ phục đấy chứ?
“Cô ở lại đây, tôi đích thân đến đó một chuyến. Tôi biết là sẽ xảy ra chuyện mà”, nói xong, quản gia Lý rời khỏi tập đoàn, tăng tốc đến cửa hàng Kuyue.
Là quản gia của nhà họ Lý, mặc dù nói ông ta không phải là thành phần chủ chốt nhưng ông ta cũng biết rõ nhiều thông tin.
Bữa tiệc tối nay đối với cậu chủ sắp xuất hiện và ông Nam mà nói, là bữa tiệc có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Để không xảy ra sơ suất gì, ông ta phải đích thân đến tập đoàn để xác nhận sự tồn tại và xuất hiện của bộ Thiên Vũ đó.
Thật không ngờ…
Không kịp nghĩ nhiều, ông ta vừa lên xe là vội đến cửa hàng!
…
Năm phút sau, Từ Yến tìm được bộ lễ phục tình nhân Thiên Vũ mới nhất. Vừa cầm vào tay, cô ta đã vô cùng kinh ngạc.
Đây đúng là bộ lễ phục phong cách nhất từ khi Kuyue sáng lập đến nay.
Những chiếc lông vũ đan xen vào nhau, phần họa tiết được trang trí đặc biệt trên cổ tay, trông vô cùng nhã nhặn, lại thêm chút lụa vàng giúp bộ lễ phục nữ này nâng lên vài bậc.
Đơn giản mà không thiếu đi sự quý phái!
Đơn giản mà không thiếu đi sự nhã nhặn!
Lại nói về bộ đồ vest, đúng là đẹp không còn từ nào để hình dung.
Từ Yến do dự hồi lâu, thầm nghĩ ‘Đây chính là bộ Thiên Vũ sao?’
Cô ta cẩn thận cầm lấy, sau đó nhanh chóng đi ra bên ngoài rồi đi đến trước mặt Vương Huệ và Lưu Hải.
“Cậu chủ Lưu! Cô Vương Huệ! Lễ phục đây ạ”, Từ Yến nói xong thì đưa cho hai người.
Vừa nhìn, Vương Huệ đã xuýt xoa: “Woa! Đẹp quá đi…”, cô ta không đợi được mà cầm ngay bộ lễ phục trong tay.
Còn lúc Lưu Hải nhìn thấy thì hoàn toàn đơ người.
Đây… Hình như không phải là bộ lễ phục mà hắn đặt!
Hắn nhìn một hồi lâu, đang định hỏi thì Vương Huệ đã vào phòng thay đồ. Không bao lâu, cô ta đã thay sang bộ lễ phục rồi bước ra.
Đúng là như biến thành một người khác…
Bất luận là khí chất hay dung mạo thì đều vô cùng hoàn mỹ!
“Đẹp… Đẹp quá…”, Lưu Hải há hốc mồm, hồi lâu không ngậm lại. Hắn nuốt nước bọt ừng ực, bên tai lại vọng lại tiếng nói của Vương Huệ.
“Woa! Đẹp quá đi… Đúng là bộ lễ phục đẹp nhất từ lúc em sinh ra đến giờ. Cậu chủ Lưu! Em yêu anh quá đi! Đẹp quá, cậu chủ Lưu…”.
Vương Huệ kích động nên lên trước ôm chặt lấy cổ của Lưu Hải.
“…”, Lưu Hải không biết nên nói thế nào.
Nhưng lúc này hắn nghĩ, hay là nhà họ Lý nhìn gia thế nhà hắn nên đổi sang cho hắn bộ có đẳng cấp cao hơn? Cũng không phải không có khả năng này.
Từ Yến cười nói: “Bộ lễ phục này đúng là quá hợp với cô Vương! Đúng là trời sinh một cặp”.
“Được! Nếu em thích thì lấy bộ này”.
“Vâng, vâng”.
Rất nhanh họ đã gói hai bộ này lại, sau khi quẹt thẻ xong thì không do dự gì.
Còn vấn đề Lưu Hải nghi ngờ trước đó, giờ đã như gió thổi bay.
Đặt lễ phục, chẳng phải để mặc đẹp sao?
Bây giờ người ta mang đến bộ đẹp hơn, có ai để ý đến bộ mình đặt ban đầu. Hơn nữa, kể cả bộ này là người khác đặt nhưng dựa vào gia thế của hắn, lẽ nào họ lại dám tranh với hắn?
Xong xuôi tất cả, hai người liền rời khỏi cửa hàng.
Tiễn hai người rời đi, Từ Yến mãn nguyện quay vào trong cửa hàng. Tháng này cô ta lại được ăn hoa hồng rồi.
Nhưng chưa đợi cô ta ngồi xuống ăn cơm và nghỉ ngơi thì mười phút sau, ở cửa xuất hiện một bóng hình.
Nhìn thấy người này mà cô ta lập tức đặt cơm xuống, đứng lên nói: “Quản gia… Quản gia Lý…”.
Biểu cảm của cô ta vô cùng sợ hãi. Nhớ lại trước đây đến trụ sở chính tập huấn, nhìn thấy chủ quản khom lưng không dám đắc tội với vị quản gia này mà cô ta vẫn nhớ trong lòng.
Quản gia Lý hùng hổ đi vào, hỏi: “Cô là quản lý của cửa hàng này?”
“Vâng! Quản gia Lý, tôi tên là Từ Yến! Trước đây từng đến trụ sở chính tập huấn”, Từ Yến nói với vẻ lấy lòng.
“Bộ đôi lễ phục tình nhân Thiên Vũ bị mang đi rồi sao?”, Lý Hàn trầm giọng hỏi.
“Vâng! Chủ quản nói có hai vị khách quý…”.
Không đợi cô ta nói xong thì Lý Hàn ngắt lời: “Có camera không? Lập tức cho tôi xem”.
“Camera ạ?”, Từ Yến nghi ngờ, hỏi lại.
“Nhanh lên!”, Lý Hàn thúc giục.
“Vâng, vâng…”, Từ Yến không dám do dự, vội đưa ông ta đến xem camera, lật xem gần nửa tiếng. Lúc Vương Huệ và Lưu Hải xuất hiện thì cô ta chỉ vào camera, nói: “Quản gia Lý! Chính là hai vị này…”.
“Cô nói họ là khách quý?”, Lý Hàn nhận ra chuyện phức tạp rồi.
“Không… Không phải sao ạ?”
“Bốp”, lời nói vừa dứt, một cái tát lập tức vang lên tát lên mặt cô ta.
“Đồ ngu! Hai kẻ này đừng nói là khách quý, mà đi xách dép cho nhà họ Lý cũng không đáng. Đồ ngu xuẩn nhà cô”.
“Lại dám đưa cho họ lễ phục chuẩn bị cho cậu chủ và vợ cậu chủ, não cô để đâu rồi?”
“Liễu My nói vậy với cô phải không?”, Lý Hàn tức giận nói.
Từ Yến ngây người ra. Cô ta ôm mặt, hai mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Cô ta lấy nhầm rồi?
“Không phải… Không phải họ sao? Vậy thì là ai?”, Từ Yến nuốt nước bọt, ấp úng nói.
Tiếp đó liền thấy Lý Hàn chỉ vào Dương Cẩm Tú đang chọn lễ phục trong hình ảnh camera.
“Mở to mắt của cô ra mà nhìn, cô ấy mới là chủ nhân thật sự của bộ Thiên Vũ”.