Đệ Nhất Lang Vương

Chương 215: Long Môn



Vợ… Vợ của cậu chủ nhà họ Lý…

“Chuyện… Chuyện này… Sao có thể?”

Từ Yến nói không thành lời, cứ ấp a ấp úng, con ngươi như co lại, cảm giác sốc đến nỗi không hình dung nổi!

Nhà họ Lý… Là ‘nhân vật khổng lồ’ đứng sau tập đoàn Lý Thị sao?

Mặc dù cô ta chỉ là quản lý một cửa hàng của Kuyue nhưng là một nhân viên làm việc trong tập đoàn Lý Thị, cô ta cũng hiểu chút ít về trụ sở chính và tập đoàn Lý Thị này.

Không nói đến địa vị của tập đoàn Lý Thị trong giới thương mại toàn cầu, chỉ nói đến nhà họ Lý phía sau tập đoàn Lý Thị cũng là gia tộc mà mấy đời nhà cô ta cũng không thể chạm vào được.

Một trong năm lão anh hùng của thế kỷ trước hiện giờ vẫn còn sống!

Là nhân tài làm chấn động cả thủ đô và cả Hoa Hạ 25 năm trước!

Và còn là thế hệ thứ hai được xưng là một trong bốn đại Thiên Vương.

Là nhân vật lớn có địa vị trong cả nước. Cũng vì có sự tồn tại của mấy nhân vật lớn này mà nhà họ Lý có địa vị vô cùng lớn trong thủ đô thậm chí cả nước.

Nhà họ Lưu ở trước mặt nhà họ Lý chả là cái gì, không đáng để nhắc đến. Đúng như quản gia Lý nói, xách dép cũng không được.

Nhưng hiện giờ, quản gia Lý lại nói cho cô ta biết…

Người con gái bị cô ta đuổi ra khỏi cửa hàng… Lại là vợ của cậu chủ duy nhất đời thứ ba của nhà họ Lý.

“Toi đời rồi…”.

Sắc mặt Từ Yến tái nhợt, chân cô ta run rẩy.

“Tôi… Tôi…”.

“Còn ngây người ra đó làm gì? Lập tức đuổi theo lấy bộ lễ phục về cho tôi”, Lý Hàn phẫn nộ chỉ về phía cửa, nói.

“Vâng… Vâng… Tôi sẽ đi ngay”, Từ Yến biết rằng mình đã sai, hiện giờ vẫn có thể bù đắp lại nên cô ta phải lập tức lấy lễ phục lại, sau đó tìm được vợ cậu chủ để xin lỗi.

Nếu không thì kết cục của cô ta chỉ có một…

Cả nước này sẽ không có ai dám thuê cô ta làm việc mất!

Vì tiền đồ của mình, Từ Yến cố hết sức tìm tất cả các tòa cao ốc. Nhưng bất luận tìm thế nào thì cũng không tìm được Vương Huệ và Lưu Hải.

Ai biết được, sau khi ra ngoài đi thì họ đã ngồi xe rời đi rồi.

Nửa tiếng sau, cô ta quay về cửa hàng. Vừa ngẩng đầu thì đã nhìn thấy quản gia Lý sầm mặt đứng ở cửa.

Cô ta cúi đầu nói: “Quản gia… Quản gia Lý…”.

“Tìm được không?”, Lý Hàn trầm giọng hỏi.

“Không… Không ạ…”, Từ Yến giọng nói run rẩy.

Lời nói vừa dứt, cô ta vội nói: “Quản gia Lý! Ông yên tâm! Tôi… Tôi nhất định sẽ lấy được bộ Thiên Vũ về, ông… Ông đừng giận…”.

“Giận ư?”, Lý Hàn cười nói: “Cô nghĩ bây giờ là vấn đề tôi có giận hay không sao? Chuyện này tôi sẽ nói thật với trụ sở chính. Ngoài ra, cậu chủ Lưu và cô gái bên cạnh cậu ta chắc sẽ đến khách sạn Holy Sky tham dự bữa tiệc tối nay”.

“Tôi cho cô cơ hội cuối cùng, buổi tối tôi sẽ cho cô người, cô nhất định phải lấy bộ lễ phục về trước khi bữa tiệc bắt đầu. Nếu không thì…”.

“Hậu quả tự chịu”.

“Vâng… Vâng”.

“Tôi hiểu rồi ạ…”, Từ Yến gật đầu lia lịa, nói.

Cô ta hiểu rằng, đây là cơ hội cuối cùng của mình. Nếu như không thể lấy được bộ lễ phục về cho Dương Cẩm Tú, vậy thì cô ta sẽ phải trả giá cho sự ngu xuẩn của mình!

Lúc này, cô ta thật sự hối hận rồi…

Giả sử cô ta không nghe lời Vương Huệ và Lưu Hải đuổi Dương Cẩm Tú ra. Hoặc là dựa vào cái miệng khéo léo của cô ta thì sớm đã để lại ấn tượng tốt với vợ cậu chủ này rồi.

Lúc đó, có lẽ tiền đồ của cô ta sẽ vô cùng sáng lạn chứ không nguy hiểm như bây giờ.

Nhưng…

Trên đời này vốn không có nếu như và cũng không có ai bán thuốc hối hận!

Một người trưởng thành phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.



Lúc này, trong một võ quán ở khu thương mại ở phía nam của thủ đô, hai cây nhang được đốt cắm lên lư hương trước tượng Quan Công.

Võ quán này có cái tên nghe rất bắt tai!

Long Môn!

Dưới chân thủ đô, một long mạch trên đầu rồng, lập nên một phái, có tên là Long Môn!

Đây là nơi vẫn tồn tại trong giang hồ từ thế kỷ trước. Long Môn là điều kiêng kị trong giang hồ, là nơi mà vô số cường giả bước chân vào võ đạo không dám khiêu chiến.

Vào năm đầu tiên sau thế kỷ trước, khi một ông trùm cấp cao nào đó ra lệnh điều chỉnh lại giang hồ thì vô số nhân sĩ giang hồ khó bảo toàn tính mạng nên Long Môn đã trở thành nơi dung thân của các siêu cường giả.

Đến tận bây giờ, do Long Môn không ngừng phát triển, Long Môn cũng trở thành một trong cây cột trụ trong giang hồ, là nơi ẩn nấp của hàng triệu cường giả.

Nhưng…

Không có ai biết được bí mật thật sự của Long Môn.

Long Môn ngoài là nơi cư trú của tất cả cường giả trong cả nước, còn là chi nhánh thứ ba của Huyết Cương Bắc Băng, một trong ba tổ chức Tu La trên thế giới.

Và bí mật này chỉ có bốn cường giả ám kình trấn giữ Long Môn mới biết được.

Ngồi ở phía trước là người đàn ông trung niên lưng hổ eo gấu, ngồi đối lưng với tượng Quan Công. Ông ta đang trừng mắt nhìn người đàn ông cao to đang quỳ bên dưới.

Người đàn ông này là Hứa Tình Phong- một trong bốn cường giả ám kình Long Môn, cấp 2 ám kình.

Còn người đàn ông cao to kia là đệ tử của Hứa Tình Phong, tên là Du Long!

“Tiểu Long…!”

“Sư phụ…”, Du Long ngẩng đầu lên, hắn ta mặc đồ vest, sắc mặt nghiêm nghị.

“Hôm nay tìm con quay về là có một tin muốn nói với con. Còn nhớ những lời sư phụ từng nói với con chứ? Giới võ đạo trong cả nước chia làm bốn phái: Quốc Phái, Giang Hồ Truyền Thừa, Gia Tộc Truyền Thừa và Long Môn của chúng ta”.

“Con nhớ ạ”, Du Long gật đầu đáp lại.

“Vậy con có biết tại sao Long Môn của chúng ta có thể ngồi ở vị trí đầu trong bốn phái không?”

“Là vì Huyết Cương Bắc Băng ạ”, Du Long không do dự mà đáp.

“Đúng vậy! Là vì Huyết Cương Bắc Băng. Nhớ kỹ! Long Môn của chúng ta không chỉ là Long Môn mà còn là chi nhánh khu vực ba của Huyết Cương Bắc Băng. Một khi Huyết Cương Bắc Băng có lệnh thì người Long Môn phải điều đi bất cứ lúc nào”.

“Kể cả Huyết Cương Bắc Băng muốn chúng ta làm chuyện phản quốc thì kể cả chết cũng không từ”, nói đến đây, Hứa Tình Phong ánh mắt kiên định.

“Sư phụ! Huyết Cương Bắc Băng có người đến rồi phải không ạ?”, Du Long hỏi lại.

“Ừm! Sáng sớm phía Huyết Cương Bắc Băng đã truyền tin đến, có một đệ tử chân truyền đến Hoa Hạ chấp hành nhiệm vụ bí mật. Hắn muốn tìm Lang Vương của Hoa Hạ”.

“Lang Vương?”, Du Long lẩm bẩm một câu: “Là Lang Vương được danh xưng dao sắc của nước nhà sao ạ?”

“Đúng thế”.

“Con biết rồi sư phụ! Đến lúc đó con sẽ ở bên cạnh người đó, làm bất cứ chuyện gì”.

“Tốt lắm!”, Hứa Tình Phong hài lòng gật đầu nói: “Là đại đệ tử của Long Môn chúng ta nên trên người con mang trách nhiệm rất lớn. Con nhất định phải có mối quan hệ tốt với đệ tử chân truyền của Huyết Cương Bắc Băng đó. Nhà Hiên Viên con không cần đi bảo vệ nữa, ta sẽ nói với bọn họ một tiếng”.

“Vâng, sư phụ”, Du Long chắp tay nghe theo, ngẫm nghĩ chút rồi do dự nói: “Nhưng thưa sư phụ! Mấy ngày trước con phạm phải sai lầm, tự ý vận dụng tiểu kình ra tay với người thường. Liệu như vậy có làm tổn hại đến danh tiếng của Long Môn…”.

“Không cần để ý, một người bình thường mà thôi, chết thì cũng chết rồi, như giẫm con kiến mà thôi”, Hứa Tình Phong với thái độ bất cần, khoát tay nói.

Nhưng…

Tính mạng của người bình thường thì không phải là mạng sao?

Mạng người là kiến ư?

Đúng lúc này, ở cửa võ quán truyền lại tiếng phẫn nộ.

“Hay cho câu giẫm một con kiến”.

“Đây là Long Môn sao?”

“Đúng là làm mất mặt tổ tông”.

Bên ngoài cửa, Vu Kiệt… Đã đến rồi…

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.