Trong một phòng Tổng thống nào đó trên tầng hai đang quy tụ những cậu chủ có xuất thân cực kỳ cao đến từ thủ đô.
Là cậu ba chi trưởng của nhà họ Hiên Viên, một trong bốn gia tộc lớn hạng nhất!
Hôm nay Hiên Viên Khánh tâm trạng rất tốt, cứ nghĩ đến chuyện không bao lâu nữa ông bác cả đang chiếm giữ chức vị gia chủ bấy lâu nay sẽ thoái lui khỏi vị trí đó thì vị trí cậu chủ của hắn ta cũng sẽ theo đó mà lên, tất cả những phiền não trong đầu liền bị lãng quên hết.
Mà trong căn phòng trước mặt này, cũng đều là những người trong giới cậu chủ phụ thuộc vào hắn ta.
Ngồi trong góc khuất nhất là cậu hai nhà họ Lưu, người biết chơi xe hạng sang nhất ở trong giới thủ đô.
Cậu chủ nhà họ Lưu- một gia tộc hạng hai, Lưu Hải!
"Cậu Lưu, nghe nói gần đây câu lạc bộ của anh nhập khẩu không ít chiếc Coupe hàng đầu của nước ngoài, hình như còn có một chiếc phiên bản giới hạn. Cả thế giới chỉ có ba chiếc Lamborghini Venevo phải không?"
Trong khi mọi người đang uống rượu và trò chuyện, Hiên Viên Khánh ảo tưởng về cuộc sống cậu chủ trong tương lai, tâm trạng đột nhiên ngứa ngáy liền hỏi.
Lúc trước thân phận là cậu ba, trợ cấp hàng tháng của gia tộc chỉ có một triệu. Suốt cả năm trừ ra chi phí, số tiền tiết kiệm được cũng chỉ có hơn năm trăm ngàn mà thôi, so với những cậu chủ luôn tùy ý tiêu pha hơn mười triệu thì thật là quá nghèo khổ, ngay cả xe sang cũng không dám mua loại quá tốt!
Bây giờ…
Hắn ta, người sắp trở thành cậu chủ nhà họ Hiên Viên, muốn mua một chiếc xe hơi sang trọng nhất!
Nghe vậy, Lưu Hải khẽ mỉm cười: "Cậu Khánh, thật không giấu diếm, chiếc Venevo đó thật sự đã đến tay tôi rồi, nếu như anh muốn lái thì ngày mai tôi sẽ phái người gửi chìa khóa đến cho anh!"
"Ấy, cậu Lưu, ý tôi là muốn mua chiếc xe đó!"
"Cái gì?", Lưu Hải vô cùng sửng sốt, lập tức chắp tay nói: "Cậu Khánh uy vũ, được rồi! Ngày mai tôi sẽ phái người đem chiếc xe đó đến cho anh lái thử".
Chỉ vài câu nói, Lưu Hải liền tự mình làm chủ!
Đối phương là người của nhà họ Hiên Viên, một trong bốn gia tộc lớn, khách hàng lớn thế này nhất định phải phục vụ chu cháo.
“Cảm ơn”. Hiên Viên Khánh gật đầu, cực kỳ hài lòng.
Ngay khi hắn ta định cầm ly rượu lên để mời cậu hai nhà họ Lưu một ly thì ngoài cửa, mười vệ sĩ tổng bộ nhà họ Lý đi theo Từ Yến băng qua hành lang, sau vài phút, cuối cùng bọn họ cũng tìm được Lưu Hải đang ở trong kia.
Một tiếng "rầm" vang lên.
Cánh cửa bị đá bay ra.
Tất cả mọi người trong phòng đều hoảng hốt, quay đầu nhìn lại.
Vẻ mặt của Hiên Viên Khánh lập tức lạnh đi.
Một cậu chủ có lai lịch không nhỏ bỗng đập bàn đứng dậy, tức giận nói: "Chó nhà ai chạy loạn vậy, ai cho mày vào đây, nhanh cút đi!"
Hắn ta chỉ ra phía cửa phòng, nhưng đám vệ sĩ này căn bản không để ý đến hắn ta.
Người vệ sĩ dẫn đầu trực tiếp chạy đến túm lấy Lưu Hải: "Không sai, chính là bộ vest này!"
"Bắt lại, đưa đi!"
"Vâng".
Một vài người vệ sĩ xắn tay áo lên, sải bước về phía Lưu Hải.
“Các người muốn làm gì?”, Lưu Hải trợn to hai mắt: “Một đám phế vật, đứng lại cho tao, có biết đây là đâu không?
"Dừng tay!"
Hiên Viên Khánh trầm giọng nói.
Hắn ta vừa lên tiếng, đám vệ sĩ này liền dừng chân lại, là vệ sĩ của Mật Điệp Tư, bọn họ đương nhiên biết Hiên Viên Khánh và thân phận của hắn ta.
"Nơi này là khách sạn Holy Sky. Từ khi tao trưởng thành đến nay, bọn mày là nhóm người đầu tiên xông vào phòng của tao mà không thèm chào hỏi gì sất. Nhìn cách ăn mặc, bọn mày là vệ sĩ sao! Tao thật sự tò mò không biết bọn mày là vệ sĩ của cậu chủ nhà nào, đến tao cũng không xem ra gì sao?"
Vệ sĩ dẫn đầu chỉ vào Lưu Hải nói: "Anh ta đang mặc bộ vest đặt may chưa xuất xưởng của Kuyue trực thuộc nhà họ Lý. Lần này chúng tôi đến là để thu hồi bộ quần áo trên người anh ta. Bộ quần áo này không thuộc về anh ta!"
"Gì cơ?"
Những lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lưu Hải tức giận nói: "Mày nói láo, đây rõ ràng là của tao, đây là bộ vest mà tao đã tốn đến mấy triệu để đặt may ở tổng bộ Kuyue!"
Vệ sĩ dẫn đầu trầm giọng nói: "Anh thật sự đã đặt may ở tổng bộ, nhưng bộ vest này không phải của anh. Hơn nữa, bạn gái anh đã bị chúng tôi thu hồi lại chiếc váy dạ hội kia rồi, chỉ còn lại bộ trên người anh đây thôi!"
"Bạn gái của tao..."
Đã bị thu hồi lại?
Vậy không phải chính là nói Vương Huệ đã...
Sắc mặt Lưu Hải tái đi: "Các người đã làm gì Huệ Huệ rồi?"
Hiên Viên Khánh đặt ly rượu xuống, từ trên ghế sô pha da đứng dậy: "Đi, đi xuống xem thử, tốt xấu gì cậu Lưu cũng là người ở trong giới của chúng ta, cũng không thể nhìn anh ta bị lột sạch đồ ở khách sạn Holy Sky, đi thôi!"
"Vâng…"
...
...
Tầng một khách sạn, không khí trầm mặc.
Anh ấy đến rồi!
Anh ấy...là Vu Kiệt!
Âm thanh kia truyền đến, mười tên thị vệ của nhà họ Hiên Viên đứng sau lưng Triệu Như Tuyết đột nhiên nheo mắt lại.
Là những người đã trải qua quá trình đào tạo nghiêm ngặt, bọn họ cảm nhận được sự áp chế mạnh mẽ trên người Vu Kiệt.
Đó là một loại áp chế... đủ để giết bọn họ ngay lập tức.
"Anh...", Dương Cẩm Tú nở một nụ cười.
Thời gian vừa khít.
Triệu Như Tuyết hướng theo ánh mắt Dương Cẩm Tú nhìn về phía cửa, người đầu tiên cô ta nhìn thấy không phải là Vu Kiệt, mà là Trịnh Long đứng sau lưng Vu Kiệt.
Hồi tưởng lại cuộc điện thoại vừa rồi, Triệu Như Tuyết đột nhiên nhận ra điều gì đó.
"Tôi cứ tưởng là ai chứ... đây không phải là con chó hôm qua bị tôi sai người đánh bẹp dí ở ven đường sao? Hô, còn tìm đến tận cửa luôn, mũi cũng thính quá nhỉ!"
Cô ta ăn nói rất kỳ quái.
Lời này vừa nói ra, Trịnh Long đang đứng phía sau Vu Kiệt mặt mày đanh lại, năm ngón tay siết chặt kêu ‘cót két’ giống như tiếng sấm nổ đùng đùng.
Nhưng ngay khi anh ta chuẩn bị lên tiếng thì trước mặt...
Một bóng đen lướt qua!
Vu Kiệt... biến mất rồi.
"Anh Kiệt..."
Giây tiếp theo, Vu Kiệt đến trước mặt Triệu Như Tuyết.
"Cái gì?"
Nhanh quá!
Tốc độ quá nhanh!
Triệu Như Tuyết sửng sốt, cô ta vừa muốn nói gì đó, thì trước mặt đột nhiên lao đến một cái tát.
"Bốp!"
Một cái tát.
Một cái tát vang dội.
Triệu Như Tuyết trực tiếp bị Vu Kiệt dứt khoát mạnh mẽ tát một cái, cả người cô ta quay vòng vòng mấy mét, ngã xuống đất.
"Tiếng xì xào…"
Tất cả mọi người đều kinh hãi.
Không nói một lời nào, không chào hỏi, cô mở miệng chửi bới, trả lại cô chính là một cái tát.
Triệu Như Tuyết... bị tát.
"Lai... lai lịch của tên này như thế nào... hắn... hắn vậy mà dám ra tay với cô Triệu?"
"Không... tôi không biết, hình như khắp thủ đô chưa từng thấy người này!"
"Đúng vậy…"
Một nhóm các quý cô giàu có vẻ mặt kinh ngạc, vô cùng khó coi.
Đám đông đứng tụ tập ở mỗi góc khác nhau cũng bắt đầu bàn tán xôn xao về hành vi bá đạo của Vu Kiệt.
Một nửa khuôn mặt của Triệu Như Tuyết lập tức sưng lên, đây vẫn là trong tình huống Vu Kiệt không dùng kình lực, nếu như anh dùng loại kình lực kia, đừng nói là khuôn mặt của cô ta, ngay cả đầu của cô ta có khi cũng sẽ nổ tung!
Khoé miệng tràn ra một vệt máu, cô ta hung hăng trừng mắt nhìn Vu Kiệt: "Mày... mày... mày dám đánh tao? Mày là cái thá gì chứ, cũng dám..."
Không đợi cô ta nói hết câu thì Vu Kiệt lại sải bước đến trước mặt cô ta.
Vài tên vệ sĩ đứng bên cạnh thấy vậy liền nhanh chóng giơ nắm đấm lao về phía Vu Kiệt, nhưng khi bọn chúng vừa định ra tay thì bắt gặp ánh mắt của Vu Kiệt truyền đến, một đôi mắt lạnh lùng đầy sát khí, lập tức khiến bọn chúng sợ hãi và chết đứng ngay tại chỗ!
Xoẹt!
Vu Kiệt nắm lấy cổ Triệu Như Tuyết, giống như là nhấc cổ một con gà con mà ném về phía trước, nhìn về phía một nhóm nhân viên bảo vệ thủ đô đã đợi rất lâu ngoài cửa.
"Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không vào bắt người?"