Không phân biệt đúng sai, di chuyển sự chú ý. Xin lỗi, Vu Kiệt không thể bỏ qua chuyện này, Lâm Dực người gánh chịu tất cả áp lực từ vị lão đại phía trên cũng không thể bỏ qua.
Mệnh lệnh này vừa được tung ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, suýt chút nữa thì không phản ứng kịp.
Theo mệnh lệnh này, hai nhân viên của Hộ Thành Bộ đang giữ chặt vai Triệu Như Tuyết lập tức siết chặt cổ tay cô ta.
"Đi!"
“Chờ đã!”, Hiên Viên Khánh nhanh chóng lên tiếng ngăn lại.
“Cậu chủ Hiên Viên, chống Hộ Thành Bộ thi hành công vụ, tin tức này nếu như truyền ra ngoài mà bị những nhân vật lớn bên trên nghe được, đối với thanh danh của nhà Hiên Viên sẽ có ảnh hưởng không tốt đấy!”, Lâm Dực nghiêm nghị nhắc nhở.
"Tôi biết!"
Hiên Viên Khánh lẩm bẩm một mình, đương nhiên hắn ta biết rằng một khi chuyện gây trở ngại Hộ Thành Bộ làm việc lan ra, sẽ gây nên một số rắc rối cho những nhân vật cấp cao quan trọng của nhà Hiên Viên.
Nhưng…
Nếu như hôm nay vị hôn thê lại bị bắt đi ngay trước mặt hắn ta, thân là cậu ba nhà Hiên Viên, hay đối với thân phận cậu ba sắp trở thành cậu chủ mà nói, thanh danh sẽ bị tổn hại rất lớn.
Để mọi người biết hắn ta bị mất mặt?
Vậy thì làm sao mà tồn tại được chứ?
Đường đường là một cậu chủ trong bốn gia tộc lớn, đây không phải sẽ trở thành trò cười sao?
Hơn nữa, từ nhỏ đến giờ không ai dám làm hắn ta mất mặt.
"Anh Lâm, anh là một người thông minh. Ở Long Đàm thủ đô này đã lâu, anh cũng nên hiểu đứng đúng hàng ngũ là một lựa chọn rất quan trọng đối với người như anh. Vì một kẻ không có tiếng tăm gì mà đối đầu với tôi. Anh chắc không?"
Ánh mắt hắn ta lạnh lùng, giọng điệu như muốn uy hiếp.
Về phần người không có tiếng tăm gì như hắn ta vừa nói thì tất cả mọi người đều biết đó là Vu Kiệt và Trịnh Long đang đứng bên cạnh anh ta.
“Mày đang dùng thân phận của mình để uy hiếp sao?”, Vu Kiệt lạnh lùng hỏi.
"Ở đây không đến lượt mày lên tiếng. Ở thủ đô này, Hiên Viên Khánh tao còn chưa từng gặp người nào giống mày. Nếu như tao chưa từng gặp thì chắc chắn mày cũng chẳng phải cái loại gì đáng chú ý. Tao nói không sai chứ!"
Hiên Viên Khánh ngạo nghễ liếc nhìn Vu Kiệt, không hề xem anh ra gì.
Nghe xong những lời này, Vu Kiệt không thèm quan tâm đến hắn ta.
Không phân biệt đúng sai đã đành...
Đơn giản là bắt đầu dùng thân phận để trấn áp người khác, đây chính là giới thượng lưu!
Bẩn thỉu và lố bịch.
Cũng vừa đúng lúc anh đang định lên tiếng thì trong phòng thay đồ cách đó mấy chục mét, Vương Huệ đang nhìn chằm chằm Vu Kiệt với đôi mắt đờ đẫn, hướng về phía mọi người hét lên: “Hắn…hắn không phải người của thủ đô…hắn đến từ Giang Thành, chỉ là có chút y thuật. Tình cờ cứu được Đổng Sinh cậu chủ nhà họ Đổng liền trở thành ân nhân cứu mạng của gia tộc đó, hắn sinh ra trong một gia đình nông dân ở Giang Thành, còn là một đứa con nuôi…”
Xoẹt!
Trong chớp mắt!
Hàng loạt đôi mắt xung quanh đều đổ xô về phía Vu Kiệt một cách đánh giá.
"Thì ra đây chỉ là một thằng xuất thân từ nông thôn nghèo khổ sao?"
"Tôi cứ tưởng là có lai lịch gì ghê gớm lắm chứ? Dám ngạo nghễ ra tay với cô Triệu như vậy. Đơn giản chỉ là một kẻ thô lỗ chưa trải sự đời, to gan mà thôi".
"Hả? Nhà họ Đổng? Cậu chủ nhà họ Đổng? Đó không phải là Đổng Sinh, một trong tứ đại tài tử sao?"
Mọi người lập tức bàn tán xôn xao.
Dương Cẩm Tú trợn tròn hai mắt, cô không ngờ vào lúc này Vương Huệ còn có thể nói ra những lời như vậy.
Còn Vương Huệ...
Cô ta đã mất đi lý trí chỉ nghĩ đến một điều, cô ta không muốn để Dương Cẩm Tú sống tốt và cô ta cũng không muốn ả đàn bà khốn nạn ở Giang Thành đã nói không quen cô ta lại có thể đoạt đi bộ lễ phục lẽ ra là thuộc về cô ta, sau khi huênh hoang được lợi liền tiêu sái bỏ đi.
Cô ta ghen tị!
Trước mắt, cậu ba của nhà Hiên Viên đang ở đây, nếu tin tức mà cô ta nói ra này có thể khiến cậu chủ Hiên Viên ra tay đè bẹp Vu Kiệt và Dương Cẩm Tú, thì chẳng những cô ta sẽ được Triệu Như Tuyết và cậu chủ Hiên Viên tán thưởng, mà còn có thể quay trở lại giới đó.
Lòng tham hư vinh xúi giục, cô ta... đã chọn bóng tối!
"Nhà họ Đổng?"
Hiên Viên Khánh lẩm bẩm một câu rồi nhếch mép cười nhạo: "Hóa ra là ân nhân cứa mạng của nhà họ Đổng. Tao cứ tưởng là con riêng của gia tộc nào chứ. Tính khí nóng nảy như vậy, cho dù là nhà họ Đổng thì đến thủ đô này cũng phải cúi đầu. Mày chỉ là một kẻ xuất thân từ nông thôn, dựa vào cái gì mà dám ra oai ở khách sạn Holy Sky này? Mày có biết đây là địa bàn của ai không?"
"Bất kể là địa bàn của ai!"
"Bất kể mày là ai!"
“Triệu Như Tuyết, nhất định phải bị bắt”. Vu Kiệt lớn tiếng nói.
Ba câu nói, vô cùng bá đạo.
"Hừ! Mày nằm mơ đi, đừng có nói đến chuyện bắt hay không bắt người, chỉ dựa vào việc lúc nãy mày đã tát vị hôn thê của tao một cái. Hiện tại, mày đừng hòng muốn ở lại chỗ này, một kẻ vô dụng quê mùa mà còn dám ở lại đây? Người đâu, ném hắn ta ra ngoài cho tôi!"
"Vâng".
Sắp ra tay rồi!
Ai nấy đều dùng biểu cảm giống như đang xem người chết mà nhìn Vu Kiệt.
Ngay khi lời của Hiên Viên Khánh vừa dứt, những vệ sĩ khác lập tức xắn tay áo lao về phía Vu Kiệt.
Cùng lúc đó, tên vệ sĩ bị Vu Kiệt nắm chặt nắm đấm cũng giơ chân đá về phía anh.
Nhưng...
"Răng rắc!" . ngôn tình hài
Giây tiếp theo, tiếng xương gãy giòn giã vang lên, tên vệ sĩ đó bay ra ngoài, chân vừa đá về phía Vu Kiệt trực tiếp bị gãy.
Ngay lập tức liền thấy Vu Kiệt sải bước tới trước, chuyển thế bị động thành chủ động, thân hình như cung tên đột nhiên đá văng ra, đôi bàn tay sắc bén như đao hướng về phía đám vệ sĩ của nhà Hiên Viên đang lao tới.
"Bốp!"
"Bùm!"
Lần lượt từng tiếng vang lên trước mắt tất cả mọi người.
Không có đấu đá ác liệt.
Không có những hình ảnh gây chấn động như trong phim.
Chỉ có đơn phương nghiền nát!
Vu Kiệt ra tay rồi.
Ngay cả khi anh không sử dụng kình lực, với danh xưng con dao sắc bén nhất của quốc gia, người duy nhất được trao tặng danh hiệu Lang Vương ở Hoa Hạ từ thế kỉ trước đến nay, bản thân anh cũng là vị vua duy nhất được giới lính đánh thuê công nhận trên thế giới này.
Hết tên này đến tên khác bị thủ đao quật ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh, nhưng trên người lại không có dấu vết thương tích rõ ràng nào cả.
Khi số lượng vệ sĩ còn đứng ngày càng ít đi, thì vẻ mặt của tất cả những người xung quanh càng ngày càng sợ hãi.
Nụ cười giễu cợt nơi khóe miệng Hiên Viên Khánh cũng dần dần cứng lại, lông mày rũ xuống, trong lòng chợt dâng lên một tia tức giận nhưng không dám bộc lộ ra nữa.
"Bộp!"
Người cuối cùng ngã xuống.
Hiên Viên Khánh lùi về phía sau một bước, cả người kinh hãi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Chuyện...chuyện...chuyện này làm sao có thể?"
Hắn ta trợn tròn mắt, vừa nói xong, bóng dáng Vu Kiệt đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn ta.
"Mày...mày muốn làm gì?"
Vu Kiệt im lặng không nói, ánh mắt lạnh như một con sói cô độc, hơi trầm giọng nói: "Đây là do mày sai khiến bọn chúng ra tay trước!"
"Bốp!"
Ngay sau đó, thứ đáp trả Hiên Viên Khánh lại là một cái tát vang dội!
Vào khoảnh khắc đó, tất cả mọi người lại lần thứ N bị kinh hoảng!
"Độp!"
Thân hình gầy gò của Hiên Viên Khánh bị một tát này căn bản không còn sức để đánh trả, hắn ta bay ra ngoài như một cành cây gãy, ngã xuống đất.
Cậu chủ nhà Hiên Viên, một trong bốn gia tộc hào môn lớn ở thủ đô đã bị đánh!
Người ra tay chính là...con trai nuôi của một người nông dân?
"Hắn...hắn...sao hắn lại dám làm chuyện này?"
"Hắn rốt cuộc là ai?"
"Hắn bị điên rồi sao?"
Vu Kiệt không hề điên!
Anh rất tỉnh táo.
Đồng thời, đây cũng là lý của anh!
Là do mày ra tay trước, chỉ đánh trả một bạt tai là nhẹ rồi!
Nhưng Hiên Viên Khánh lại không nghĩ như vậy, hắn ta che mặt lại, sắc mặt lập tức trở nên dã man, cổ đỏ bừng, nhướng mày chỉ vào Vu Kiệt: "Được…được lắm!"
"Cái tát này, tao nhớ kĩ rồi. Hôm nay mày xong đời rồi, thằng họ Lâm kia, tao hỏi mày lần cuối, mày có thả người hay không, rốt cuộc mày có xem nhà Hiên Viên tao ra gì không?"
Lâm Dực ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Bắt người theo quy định của pháp luật, không thả".
"Được, đây là chính mày nói, sau này đừng hối hận, tao thật sự muốn xem xem, một kẻ phụ trách Hộ Thành Bộ nhỏ bé như mày, lấy đâu ra tự tin!"
Nói xong, hắn ta từ trên mặt đất bò dậy, lấy điện thoại di động ra lập tức gọi đi.
Hắn ta muốn sử dụng quyền thế của nhà Hiên Viên!
Một phút sau, một giọng nói thâm trầm từ đầu dây bên kia vang lên.
"Sao vậy? Tiểu Khánh? Yến hội ở khách sạn kết thúc rồi sao?"
"Không phải, bố ơi con bị đánh rồi, còn Như Tuyết thì bị tổng phụ trách Hộ Thành Bộ Lâm Dực bắt đi. Có người không hề xem nhà Hiên Viên chúng ta ra gì!"
"Bố nói phải làm thế nào?"
"Cái gì?"
Ở đầu bên kia, trong một tòa nhà rất cao nào đó ở trung tâm thành phố, ông hai nhà Hiên Viên, Hiên Viên Thâm đập bàn đứng dậy!
Trong mắt ông ta lập tức bừng lên những ngọn lửa tức giận thiêu đốt!