Đệ Nhất Lang Vương

Chương 228: Giả mạo chứng cứ



Năm phút sau, đáng lẽ ra là lúc các bộ ở thủ đô tan làm nhưng giờ đây tất cả nhân sự quan trọng đều phải quay về vị trí để thảo luận và quyết định phương pháp xử lý chuyện xảy ra tối nay.

Chuyện này có thể chia làm ba phần:

Thứ nhất, vợ chưa cưới của cậu ba nhà Hiên Viên đập mộ của người ta ở núi Đào Hương Giang ở Giang Thành.

Thứ hai, tổng phụ trách Hộ Thành Bộ là Lâm Dực dẫn người xông vào khách sạn Holy Sky bắt người, bỏ qua hành vi bạo lực của một người bình thường đối với cậu chủ nhà Hiên Viên và vệ sĩ của cậu ta, điều này là vi phạm quy định.

Thứ ba, chứng cứ mà Giang Thành giao cho Hộ Thành Bộ của thủ đô có xác thực không?

Còn những nhân vật quan trọng tại sao đột nhiên mấy ngày nay lại coi trọng việc này như vậy thì chỉ có một lý do. Đó là ban nãy, một ông lão hơn 60 tuổi đã nghỉ hưu ở khu vực Đông Nam Lục gọi điện thoại cho họ.

Ông lão đó họ Đường, gia thế vô cùng hiển hách và có bề dày lịch sử. Trong khi khu vực Đông Nam Lục phát triển thì ông lão này có quyền phát ngôn rất lớn. Kể cả đã về hưu nhưng học trò đều nắm giữ trọng trách quan trọng.

Càng quan trọng hơn là ông ta là học trò của ông cụ hơn 70 tuổi nhà Hiên Viên, là người được tin tưởng nhất và đã từng bước một nửa vào trung tâm quyền lực. Hơn nữa, chuyện tối nay liên quan đến thể diện của nhà Hiên Viên.

“Sếp Vương! Chuyện này ông cho một hướng đi đi?”, trong văn phòng, sau khi thảo luận xong, vì e ngại địa vị của nhà Hiên Viên nên tất cả mọi người đều cùng nhìn về người đàn ông trung niên ngồi trên cùng- Vương Thất Thăng, tổ trưởng tổ giám định.

Vương Thất Thăng ánh mắt lạnh lùng, nói: “Hướng đi? Chuyện này còn cần tôi nói sao? Chân tướng rõ ràng như vậy còn cần tôi nhắc nhở các người à?”

“Sếp Vương… Ý của ông là?”

“Lâm Dực ở Hộ Thành Bộ tự mình làm trái quy định, coi thường việc người khác dùng bạo lực làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến an ninh trật tự. Lập tức phái người đến khách sạn Holy Sky bắt hắn về cho tôi. Ngoài ra, cả cái tên ẩu đả với Hiên Viên Khánh và những vệ sĩ khác cũng đưa hết về”.

“Rõ!”, mệnh lệnh vừa phát ra, tất cả mọi người đều lập tức đứng lên, ánh mắt cung kính rồi đi ra khỏi văn phòng.

Sau khi họ rời đi, Vương Thất Thăng đi đến bên cửa sổ rồi nhìn ánh trăng bên ngoài. Tổ giám định phụ trách điều tra một số lĩnh vực khá đặc thù. Ví dụ như tính xác thực của những chứng cứ quan trọng và bối cảnh, địa vị của một số nhân vật quan trọng. Mặc dù thoạt nhìn thì không có tác dụng lớn lắm nhưng lúc quan trọng thì một câu nói của tổ giám định có thể lấy đi tính mạng của một người”.

Trong mắt người ngoài, Vương Thất Thăng chỉ có một mình không chỗ dựa nhưng chỉ ông ta mới biết, phía sau ông ta… Chính là nhà Hiên Viên.

Ông ta chậm rãi lấy điện thoại ra rồi gọi một cuộc.

“Tút, tút…”.

“Sếp Vương!”

Vương Thất Thăng ngậm điếu thuốc trong mồm, châm lửa rồi hít một hơi, nói với giọng bất cần: “Nghe nói trước khi Trương Thế Đào ở Giang Thành có chọc vào nhà họ Lâm hả?”

“Vâng”.

“Ừm! Nhà họ Lâm tan rồi nhưng không có nghĩa là chuyện này cho qua. Hôm nay có chuyện dặn dò anh một chút. Anh đi điều tra tính xác thực của những chứng cứ mà Giang Thành chuyển cho Hộ Thành Bộ. Tốt nhất là trong thời gian ngắn phải có kết quả”.

“Chứng cứ? Chứng cứ gì ạ?”, người phụ trách ở tổ giám định Giang Thành ngây người ra, hỏi.

“Liên quan đến cô Triệu Như Tuyết phái người đi đập mộ của người nào đó ở Đào Hương Giang. Tôi thấy không đáng tin lắm. Chẳng phải công nghệ ghép video ở thời đại này rất tinh vi sao? Tiểu Văn! Anh hiểu ý tôi không?”

Lời nhắc nhở này khiến người phụ trách của tổ giám định lập tức hiểu ý: “Tôi hiểu rồi sếp Vương! Tôi sẽ đi làm ngay”.



Cùng với mệnh lệnh của tổ giám định được phát ra, thủ đô bắt đầu hành động.

Ở Giang Thành, sau khi cúp điện thoại, Văn Hàn của tổ giám định lập tức triệu tập tất cả nhân viên ngồi lên xe đi đến cục ở trung tâm thành phố mà Trương Thế Đào ở.

Mười phút sau, tiếng còi xe vang lên và hơn ba mươi người khí thế hùng hồn xông vào trong rồi lên tầng hai. Một giây sau, một nhân viên nhấc chân đá cửa của Trương Thế Đào.

“Giơ tay lên, không được cử động”.

“Không được cử động…”.

Mười mấy người mở cửa văn phòng ra rồi lao vào như một bầy ong. Những nòng súng đen ngòm chĩa thẳng vào trong. Lúc đó có duy nhất một người đàn ông trung niên đứng bên cửa sổ.

Cuộc điện thoại trong tay ông ta gọi xong rồi.

Trương Thế Đào đứng trước cửa sổ, nhìn làn mưa dày hạt trong màn đêm, nụ cười đầy tự tin và bình tĩnh.

“Đến rồi đấy à?”, ông ta thản nhiên nói.

Văn Hàn- tổng phụ trách tổ giám định thuộc quyền thủ đô cầm một tài liệu mới làm xong mấy phút trước lớn bước vào văn phòng, thần sắc sầm lại, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Trương Thế Đào.

“Ông Trương! Tôi không cần nói nhiều nữa chứ?”, trong mắt Văn Hàn mang theo ý cười đắc ý.

“Tất nhiên là không cần! Anh đến rồi, tôi biết vì sao anh đến. Nhưng vẫn phải làm theo trình tự”, Trương Thế Đào nói.

“Được”, Văn Hàn không từ chối mà đặt tài liệu lên bàn, nói: “Ban nãy, theo như tổ giám định điều tra, cho rằng Trương Thế Đào ở Giang Thành đã giả mạo chứng cứ, bị tình nghi là hãm hại Triệu Như Tuyết ở thủ đô trong vụ án phái người đi đập mộ. Vì vậy phê chuẩn bắt Trương Thế Đào ngay”.

“Ông Trương! Ông tự ra tay hay tôi cho người ra tay?”, nói xong Văn Hàn nhìn ông ta, lạnh lùng hỏi.

Trương Thế Đào mặt không biến sắc, chắp tay sau lưng nhìn mưa bên ngoài cửa sổ, hỏi: “Có những lúc qua bao nhiêu năm rồi làm đến vị trí này mà tôi tự hỏi, cả đời này cố chấp là vì cái gì?”

“Vì quyền thế phú quý hay vì vinh quang của mình rồi phải đi lấy lòng người khác? Hay quyền lực mang đến cho tôi niềm vui?”

“Tôi đã nghĩ rất lâu nhưng không có đáp án. Cuối cùng tôi làm theo trái tim mình mách bảo. Dù sao thì sống bao nhiêu năm, làm bao nhiêu việc lớn, đến cuối cùng cũng phải xứng với lương tâm. Từ ngày mặc bộ đồng phục này tôi đã thề phải để công bằng trở thành từ thay thế cho pháp luật”.

“Lưới pháp luật thưa mà không lọt! Không có kẻ phạm tội nào có thể tránh được chế tài của công lý”.

“Nói mấy lời thừa đó có tác dụng không? Tôi và ông không cùng lập trường, ông nên hiểu ý của tôi”, Văn Hàn trầm giọng nói.

“Tôi biết! Vậy anh có nghĩ kỹ, đứng dưới chân nhà đó thật sự là đúng không?”, Trương Thế Đào ngập ngừng, sau đó đi đến trước bàn làm việc rồi ngồi xuống, hai chân vắt vẻo uống trà nóng rồi chỉ vào đồng hồ, nói: “Có thể đợi mười phút được không?”

“Trương Thế Đào! Ông tưởng tôi không biết ông có ý quỷ gì à? Ông tưởng tôi không biết thầy của ông là vị thẩm tra cao nhất thủ đô sao…?”

“Được rồi Văn Hàn! Nói nhiều cũng vô ích. Tối nay tôi sẽ không đi cùng anh, hơn nữa tôi nói cho anh biết, hành vi hôm nay anh xông vào đây sẽ hủy hoại nửa đời còn lại của anh đấy”.

“Ha ha”.

“Người đâu! Còn ngây ra đó làm gì? Còng ông tay lại”.

“Rõ!”, Văn Hàn khoát tay, mấy nhân viên lập tức mang còng sắt về phía Trương Thế Đào.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Văn Hàn đột nhiên vang lên, sắc mặt hắn biến đổi rồi đặt điện thoại bên tai.

Một lát sau, hắn trợn trừng mắt: “Cái gì? Sao… Sao có thể thế được?”

Hắn lập tức phản ứng lại, quát lớn: “Dừng tay!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.