Đệ Nhất Lang Vương

Chương 230: Lật ngược ván cờ



Nói xong, điện thoại cúp luôn.

Thái độ của Hiên Viên Thâm đã quá rõ rồi!

Câu nói ‘Vậy thì ra tay cho tôi’, mặc dù không mở loa ngoài nhưng vẫn vang khắp phòng.

Giọng nói vang vọng!

Giọng nói quả quyết!

Khiến người khác kinh hãi!

Hiên Viên Khánh hai tay nắm chặt, nghiến răng nghiến lợi, dường như nghe thấy câu nói rung động nhất lòng người trên thế giới này. Hắn ta nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt, nói: “Thằng nhóc thối tha! Đánh tao à? Đây là kết cục đấy. Hoa Hàm! Ông còn ngây ra đó làm gì? Ra tay đi!”

“Tôi biết rồi!”, Hoa Hàm đặt điện thoại xuống, ánh mắt như nhìn người chết, nói với giọng cao ngạo: “Vu Kiệt! Tôi hỏi cậu lần cuối cùng, cậu tự giơ tay chịu trói hay là chúng tôi phải ra tay”.

“Phó tổng Hoa! Tôi khuyên ông nên suy nghĩ một chút, đừng đi sai đường, đưa ra quyết định sai lầm”, lời nói vừa dứt thì Lâm Dực lập tức lên tiếng cảnh cáo.

Trước khi rời khỏi Hộ Thành Bộ, Lâm Dực tận mắt nhìn thấy ông lão có chức vụ cao hơn mình đích thân đón người thanh niên này từ trên xe Rolls Royce biển thủ đô xuống.

Người bình thường ư?

Sao có thể?

“Suy nghĩ?”, Hoa Hàm khoát tay, nói: “Tôi cần suy nghĩ cái gì chứ? Nhưng cậu đó, cậu phải nghĩ xem quay về sẽ giải thích thế nào về việc cậu làm trái quy định?”

Nói xong, ông ta hỏi lại lần nữa: “Sự nhẫn nại của tôi không có nhiều, Vu Kiệt, mau cho tôi câu trả lời”.

Đánh cậu chủ nhà Hiên Viên thì tuyệt đối không thể dễ dàng cho qua được.

Hoa Hàm hiểu rõ ý mà ông lão 60 tuổi của khu vực Đông Nam Lục đích thân gọi điện thoại cho thủ đô.

Điều này có nghĩa là phía sau rất có thể ông cụ 70 tuổi của nhà Hiên Viên cũng đã biết.

Hiên Viên Thâm cũng ra tay thật rồi.

Nhưng ông ta không biết là ông cụ đứng sau Vu Kiệt còn cao hơn ông lão ở khu vực Đông Nam Lục thậm chí ông lão nhà Hiên Viên gấp trăm lần.

Một giây sau, chỉ thấy Vu Kiệt bước về trước một bước rồi hừ lạnh một tiếng, chau mày phẫn nộ.

“Hóa ra… Đây chính là quyền thế sao?”

Vì lợi ích của mình mà làm trái pháp luật, huy động quyền riêng trong tay, lấy công xử tư.

Đây là đất nước mà mười hai anh hùng Lang Nha dùng cả tính mạng mình để bảo vệ.

Vậy mà đám người bẩn thỉu lấy danh thượng lưu lại đùa giỡn với quyền thế!

Phỉ nhổ!

“Hôm nay tôi muốn nhìn xem, ở đây lấy pháp luật làm nghiêm, kẻ nào dám ra tay?”, Vu Kiệt bước lên trên một bước rồi đứng cạnh Dương Cẩm Tú.

“Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt! Lên bắt hắn lại!”

“Rõ!”, mệnh lệnh phát ra, mười mấy chiến sĩ mặc vũ trang lập tức rút dùi cui ở hông ra rồi nhanh chóng xông về phía Vu Kiệt.

Tốc độ của họ thật nhanh!

Khí thế của họ thật hung hãn!

Đám người này đúng là trải qua rèn luyện nghiêm khắc nên khác hẳn với đám vệ sĩ nhà Hiên Viên.

“Anh Vu Kiệt… Cẩn thận…”, Dương Cẩm Tú nhắc nhở.

Nói xong, một chiến sĩ cách Vu Kiệt mười mấy mét lúc này đã kéo gần được khoảng cách.

Không khí rơi vào trạng thái căng thẳng, tất cả mọi người đều với bộ dạng đứng xem kịch hay, dường như sớm đã đoán được kết cục của Vu Kiệt.

Dường như chỉ động não chút cũng biết, Vu Kiệt sẽ có kết cục này.

Dám đánh cậu chủ nhà Hiên Viên?

Anh là cái thá gì?

Một ân nhân cứu mạng nhà họ Đổng mà cũng dám hống hách gây sự ở thủ đô?

Anh dựa vào cái gì?

Nhưng đúng lúc này…

Tiếng điện thoại lại reo lên.

Trong lúc mọi người đều nghĩ rằng Vu Kiệt sắp bị đánh thừa sống thiếu chết rồi bị kéo đi thì sắc mặt Hoa Hàm căng thẳng nghe điện thoại.

Một lát sau, sắc mặt ông ta biến đổi, lập tức ngẩng đầu quát: “Dừng tay!”

“….”, Hiên Viên Khánh.

“…”, Vu Kiệt.

Chiến sĩ đứng trên cùng lập tức dừng bước chân, ngây người tại chỗ. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào chiếc điện thoại trong tay Hoa Hàm.

Tiếp đó, trong điện thoại truyền lại giọng nói: “Hoa Hàm! Rút ngay về cho tôi! Hàn Mặc- tổ trưởng tổ nhân sự Hộ Thành Bộ lợi dụng quyền lợi, kết bè kéo cánh cấu kết với Hiên Viên Thâm- nhân vật quan trọng trong bộ ngoại giao. Hiện giờ đang bị kiểm duyệt, ông mau quay về đi!”

“Cái gì?”

Chủ nhân của cuộc điện thoại này chính là Vương Thất Thăng.

Hoa Hàm trợn trừng mắt, hồi lâu mới ấp úng nói: “Sếp… Sếp Vương! Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

“Bụp!”, không có bất cứ câu trả lời nào, đối phương cúp điện thoại luôn. Hành động này khiến tất cả mọi người ở đây đều thấy kinh hãi.

Người có sắc mặt khó coi nhất chính là Hiên Viên Khánh.

“Bố… Bố…”.

“Không thể nào! Không thể nào! Bố tôi ban nãy mới gọi điện thoại đến, tuyệt đối không thể nào”.

Nói xong, hắn ta lập tức lấy điện thoại ra gọi lại lần nữa. Nhưng lần này, đầu dây bên kia truyền lại đều là tiếng tút tút.

Lúc đó, sắc mặt hắn ta cứng đờ rồi ngồi sụp trên đất.

“Toi đời rồi!”

Rốt cuộc có chuyện gì thế này?

Thật ra không có chuyện gì cả, chỉ là nhà họ Lý đã ra tay rồi.



“Một là chứng cứ ghi âm mà Trương Thế Đào gửi về cho thấy, Hiên Viên Thâm ở bộ ngoại giao lợi dụng quyền riêng, hành động vượt quá quyền hạn, vi phạm quy định nghiêm trọng”.

“Hai là Hàn Mặc, tổ trưởng tổ nhân sự Hộ Thành Bộ vi phạm kỷ cương, lợi dụng quyền riêng để uy hiếp tổng phụ trách Lâm Dực, cản trở công vụ bình thường”.

“Ba là tổng phụ trách tổ giám định Vương Thất Thăng bị nghi là giả mạo lệnh bắt giữ, tạo chứng cứ giả, còn Văn Hàn ở Giang Thành là đồng phạm”.

“Lập tức thi hành lệnh bắt ngay!”

Sau khi bốn câu nói truyền đi, bên ngoài văn phòng Trương Thế Đào ở Giang Thành, trong bóng tối có bốn thanh niên hông dắt dao, mặc áo ngắn tay màu đen, trên vai có ký hiệu tổ chức Đệ Nhất.

Văn Hàn sau khi nhận được điện thoại thì tay dần buông xuống. Hắn biết được tin là do Vương Thất Thăng nói.

Đang chuẩn bị rời đi để phủi sạch quan hệ nhưng vừa xoay người thì hai cặp mắt lạnh băng như cú đêm nhìn chằm chằm vào hắn.

Văn Hàn nuốt nước bọt, toàn thân run rẩy nổi da gà.

“Các người… Các người là…”.

“Tổ chức Đệ Nhất!”



Ở bên kia, bốn người cũng xông vào bên trong văn phòng và khống chế tổ trưởng tổ nhân sự Hộ Thành Bộ một cách nhanh nhất.

Còn Hàn Mặc vốn định từ chối nhưng sau khi nghe thấy đoạn ghi âm của Trương Thế Đào thì hắn ta hoàn toàn mất đi tinh thần phản kháng.

Lúc này, Hiên Viên Thâm ngồi trong văn phòng tráng lệ của tòa nhà ở bộ ngoại giao, ông ta thận trọng đặt điện thoại xuống.

Giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ gò má ông ta. Ông ta nuốt nước bọt, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Lúc ông ta vừa gọi điện thoại xong rồi phát lệnh thì mũi dao đã kề lên cổ mình.

“Tổ chức Đệ Nhất?”, Hiên Viên Thâm nheo mắt lại, hỏi.

“Còn cần tôi nói thêm gì nữa không?”, người đàn ông trung niên đứng ở trước mặt ông ta, lạnh lùng nói.

Ở bên tai truyền lại một đoạn ghi âm!

“Trương Thế Đào! Tôi và ông cùng tốt nghiệp khoa Luật, có những điều nằm ngoài pháp luật, không chịu quản chế. Ông thừa hiểu được, những lời ban nãy của tôi quá rõ ràng rồi. Cô Triệu kia là vợ sắp cưới của nhà Hiên Viên”.

“Mấy phút trước, Lâm Dực đưa chứng cứ mà ông đi bắt anh ta và thả cái tên dám hành hung với Hiên Viên Khánh. Mà danh tiếng của nhà Hiên Viên, chắc tôi không cần nói thêm gì nữa chứ?”

“Trương Thế Đào, đừng trách tôi không cho ông cơ hội cuối cùng nhé! Lập tức rút những chứng cứ đó về rồi nói với bên ngoài là chứng cứ đó giả mạo. Như vậy còn có đường sống. Ông lão của nhà Hiên Viên thì ông không dây vào được. Đừng quên, ông cụ nhà Hiên Viên vẫn còn sống”.

“…”, Hiên Viên Thâm.

Ông ta có chút không phục, thấp giọng mắng: “Đồ ngu xuẩn này!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.