Đệ Nhất Lang Vương

Chương 233: Bị đuổi ra khỏi gia tộc



Sau khi nhà Hiên Viên phát ra thông báo này với bên ngoài thì trong một trang viên nông trại ở thành phố tuyến một của khu vực Đông Nam Lục, mấy nhân viên mặc vest đứng ở trước mặt ông lão với sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt áy náy.

“Ông Hoàng! Xin lỗi, đây là mệnh lệnh của cấp trên, mong ông đi cùng chúng tôi để phối hợp điều tra”, người đàn ông mặc vest dẫn đầu áy náy, nói.

Ông Hoàng cười khổ một cái rồi thở dài. Thân là nhân vật có quyền lớn thứ hai của khu vực Đông Nam Lục mà hành động của ngày hôm nay đã để lại vết nhơ mãi mãi trong cuộc đời huy hoàng của ông ta. Kể cả sắp đi hết giây phút cuối cùng của cuộc đời, vốn tưởng sẽ đem theo vinh quang rời xa nhân thế nhưng không thể ngờ, già rồi mà vẫn mang theo tội danh và bị người đời chửi bới.

Đúng là một bước sai, hận ngàn thu!

Ông ta gật đầu, nói với giọng bi thương: “Đúng là hôm nay mới thấy cậu ba nhà Hiên Viên có chút ngu xuẩn. Chẳng trách năm đó anh Hiên Viên không chọn nó làm gia chủ. Thôi! Hôm nay lão mất thể diện cũng còn đỡ hơn tâm huyết bao lâu anh Hiên Viên gây dựng bị hủy hoại trong tay thằng nhóc đó”.

“Ông Hoàng! Quyết định ngày hôm nay của ông là sai rồi”.

“Sai ư?”, nghe thấy lời này mà Hoàng Thiện khẽ chau mày, nói: “Lựa chọn trước nay chưa từng phân đúng sai. Chỉ có kết quả mới khiến người ta quan tâm. Tôi không nghĩ lựa chọn của tôi là sai. Nếu đổi lại là người khác thì tôi vẫn sẽ làm như vậy”.

“Đúng là lựa chọn thì không có đúng sai nhưng không phải hoàn toàn không có. Ông cụ Lý bảo tôi chuyển lời đến ông”.

Ông cụ Lý… Hoàng Thiện lập tức nghiêm túc hơn hẳn, ánh mắt ngưng trọng lộ ra vẻ sợ hãi trong lòng.

Lão anh hùng đó… Lại sai người của tổ chức Đệ Nhất chuyển lời với mình ư?

“Câu gì?”

“Ông cụ Lý nói: Con người đứng giữa trời đất, lấy cái lý cái tình làm gốc, công lý luôn ở lòng người. Nghiệp không bỏ lỡ bất cứ một ai! Ông Hoàng! Ông lại ra tay giúp nhà Hiên Viên khi họ đuối lý, tức là không nói đến đạo lý rồi. Con người đã không biết đạo lý thì chắc chắn sẽ phải trả giá. Ông già rồi mà còn không nhìn rõ cuộc đời, đúng là uổng phí sáu mươi năm, chẳng khác nào sống trên thân xác của một con rùa rụt cổ”.

“…”, Hoàng Thiện run rẩy đọc từng chữ.

Ông ta run rẩy, dường như nhận ra điều gì, nói tiếp: “Hiên Viên Thâm nói là con trai của ông ta bị đánh trước mà. Lẽ nào là sai?”

Người đàn ông mặc vest gật đầu, nói: “Sai rồi! Người sai trước tiên là vợ sắp cưới của Hiên Viên Khánh là Triệu Như Tuyết đã sai người đập mộ ở Đào Hương Giang - Giang Thành. Và bạn trai của ngôi mộ đó chính là Trịnh Long”.

“Ngoài ra, tôi có thể nói với ông, Trịnh Long chính là người nằm trong Mật Điệp Tư của nhà họ Lý”.

“Cái gì?”

Mật Điệp Tư… Tổ chức tình báo đẳng cấp duy nhất được nước nhà công nhận. Chỉ thuộc nhà họ Lý thống lĩnh!

Chẳng trách!

Chẳng trách!

Hoàng Thiện cười xấu hổ, lúc đó: “Sai rồi… Thật sự sai rồi… Sai rồi”, ông ta than thở mấy câu, trong lòng thấy hối hận. Nhưng cũng chính lúc đó, ông ta dường như lại nhận ra điều gì.

Nghĩ đến những lời mà Hiên Viên Thâm nói, con trai của ông ta bị một người con trai xuất thân bần nông đánh mà trong đầu Hoàng Thiện bỗng thấy mơ hồ.

Vậy chàng trai kia là…

Ông ta lập tức hỏi: “Vậy chàng trai đánh người kia là ai?”

“Ông muốn biết sao?”

“Ừm!”

Người đàn ông mặc vest chần chừ một lúc rồi mới trịnh trọng nói: “Đó là Vu Kiệt- cháu nội duy nhất của nhà họ Lý”.

“…”, Hoàng Thiện đơ người ra.

Ông ta trợn mắt há hốc mồm, sức lực toàn thân như bị ai hút hết, lập tức lùi về sau mấy bước.

Cháu trai duy nhất… Của nhà họ Lý…

Lần này, ông ta cười sự ngu xuẩn của mình, cười cả mình không có đầu óc, cười thằng nhóc nhà Hiên Viên không có mắt…

Hóa ra người đó có thân phận đáng gờm vậy.

Chẳng trách ông cụ Lý ‘ẩn cư’ mười mấy năm đột nhiên gọi điện thoại cho vị đó vào giữa đêm.

Chẳng trách…

Haiz! Mình sai quá rồi!

Ông ta lại cười khổ, liên tục lắc đầu: “Ông cụ Lý phê bình đúng rồi! Cái mạng này sống uổng phí bảy mươi năm rồi, đến giờ vẫn không nhìn rõ cuộc đời”.



“Phó tổng Hoa! Chúng ta… Nên làm thế nào đây?”

Lâm Dực vừa phát lệnh, hai nhân viên không để ý đến Triệu Như Tuyết giãy dụa rồi ấn vai cô ta xuống rời khỏi khách sạn Holy Sky.

Sau khi nhìn thấy họ rời đi, nhân viên đến cùng Hoa Hàm cũng không biết nên làm thế nào?

Hoa Hàm nheo mắt lại, Vương Thất Thăng trên chức mình bị tổ chức Đệ Nhất bắt, kết cục không hỏi cũng rõ, đó là sẽ biến mất. Còn về Hiên Viên Khánh, một kẻ bị đuổi ra khỏi gia tộc. Hiện giờ thân phận của hắn ta không khác gì với người bình thường.

“Chúng ta đi!”

“Rõ!”

Hoa Hàm quyết định nhưng lời nói vừa dứt thì Hiên Viên Khánh ngồi trên đất lập tức ngồi dậy như phát điên.

“Không được đi… Không được đi, các người không được đi”, Hiên Viên Khánh phẫn nộ quát.

Một tên phế vật bị đuổi ra khỏi nhà Hiên Viên giờ lại nổi điên?

Hoa Hàm chau mày, hỏi: “Tại sao không được đi?”

Hiên Viên Khánh chỉ vào Vu Kiệt, nói: “Tất nhiên là không được đi, tên này đánh người, tất cả mọi người đều nhìn thấy rồi. Ông không bắt hắn đi, tức là coi thường luật pháp. Mau bắt hắn lại, mau lên…”.

Đến bước này rồi mà Hiên Viên Khánh vẫn không biết lỗi lầm của mình.

Nếu không phải vì Vu Kiệt nhúng tay vào đánh vệ sĩ của hắn ta thành ra như này, hại hắn ta gọi điện thoại cho gia tộc thì bố hắn ta cũng không bị bắt và mình cũng không đến mức bị đuổi ra khỏi gia tộc.

Theo như hắn ta thấy, tất cả của tất cả… Đều là lỗi của Vu Kiệt

Nghe thấy lời này, Vu Kiệt chỉ cười lạnh một tiếng.

Hoa Hàm như phát điên, nói: “Tốt nhất cậu hãy nghĩ xem sau này mình sẽ phải làm thế nào đi! Không có chút chứng cứ nào mà còn muốn tôi bắt người? Cậu nằm mơ đấy à?”

“Chúng ta đi thôi!”

“Không được đi!”, Hiên Viên Khánh lấy điện thoại ra, nói: “Ai nói là tôi không có chứng cứ. Tôi là khách vip của khách sạn Holy Sky, tôi có thể bảo quản lý khách sạn mở camera cho xem”, nói xong hắn gọi điện thoại. Nhưng chưa đợi hắn ta ấn số thì ở tầng hai có một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi mặc vest trắng dẫn theo nhóm người phụ trách khách sạn đi xuống.

“Cậu ba nhà Hiên Viên! Không cần phí công gọi điện thoại cho tôi nữa”.

“Ông đến rồi đấy à?”, Hiên Viên Khánh vui mừng nói: “Hoa Hàm! Ông không được đi, quản lý của khách sạn đến rồi đây này!”

Nói xong, hắn ta chỉ vào quản lý khách sạn, ra lệnh: “Mau đi mở camera thằng nhóc kia đánh người cho mọi người xem, đó chính là chứng cứ. Tôi muốn thằng đó phải ngồi tù, đừng mơ được rời khỏi đây”. . Ngôn Tình Hài

Hắn ta hét lớn nhưng không thể ngờ rằng, mình đã không còn là cậu chủ nhà Hiên Viên nữa rồi. Hiện giờ tính hống hách cậu chủ đó trong mắt mọi người thật là nực cười.

Quản lý khách sạn cười mỉa một cái rồi lắc đầu, sau đó khoát tay nói: “Xin lỗi cậu chủ Hiên Viên! Tôi không thể giúp cậu, tôi cũng không muốn giúp cậu”.

“Tại sao?”, Hiên Viên Khánh trừng mắt nhìn ông ta, nói: “Tôi là khách vip của khách sạn các ông, ông dựa vào đâu mà không giúp tôi”.

“Dựa vào cái gì ư?”

Quản lý khách sạn dẫn người phụ trách khách sạn đến phòng lớn. Tiếp đó ông ta xoay người đi về phía Vu Kiệt rồi giơ ngón tay lên chỉ vào Vu Kiệt, lớn tiếng nói: “Dựa vào… Dựa vào cậu chủ Vu, và cũng là cậu chủ của khách sạn Holy Sky”.

“Cậu ấy cũng là cậu chủ của tập đoàn Lý Thị, trụ sở chính của khách sạn Holy Sky”.

“Là cậu chủ duy nhất của nhà họ Lý”.

“Cái gì?”

Ba câu nói thốt lên vang vọng cả phòng. Tất cả mọi người đều lùi về sau ba bước như nhìn thấy đoàn quân đang hành quân, ai cũng hít hơi lạnh.

Cậu… Cậu chủ duy nhất của nhà họ Lý?

Sao có thể thế được?

Một giây sau, tất cả quản lý của khách sạn đều quỳ đơn gối, cúi đầu cung kính nói: “Toàn thể nhân viên khách sạn Holy Sky xin chào cậu chủ”.

“Xin chào cậu chủ!”

“Xin chào cậu chủ!”

“….”, Vu Kiệt.

“….”, Lưu Hải.

“…”, Hiên Viên Khánh

“…”,Vương Huệ.

“…”, Triệu Như Tuyết bị đưa đến cửa.

Tất cả mọi người đều ngây người ra, biểu cảm cứng đờ, không dám tin.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.