Lúc bị đánh, ông ta đã cố bảo vệ cuốn sách trước ngực mình và giữ cho nó không rơi xuống đất.
Cảnh tượng này vừa hay rơi vào mắt Vu Kiệt.
Mục Vực dùng tay áo lau máu trên mũi, nhíu mày, nhìn quyển sách trong tay bình an vô sự, không hề có một nếp nhăn, ông ta khẽ mỉm cười.
“Cũng may, sách không bị hỏng!”
“Sách không sao nhưng ông thì có sao đấy, con mẹ nó một lão già vô dụng, dám mắng ông đây không hiểu sách, ông chỉ là một quản lý thư viện cỏn con, có tư cách mẹ gì mà dạy tôi?”
Người đánh người đàn ông trung niên mắng chửi, sắc mặt vô cùng khó coi, cô gái mặc đồng phục học sinh JK bên cạnh ánh mắt khinh thường nói: “Anh Vương, đủ rồi đó, nói chuyện với loại dưới đáy xã hội này làm gì, ngoài việc làm bản thân không vui ra, có giải quyết được gì đâu? Chúng ta mau đi thôi!”
Người đàn ông họ Vương, tên là Vương Đào, hắn ta là chủ tịch tập đoàn bất động sản Hiên Viên ở thủ đô, luôn kiêu ngạo và xấu tính.
Là một người thành đạt, còn là chủ tịch của công ty bất động sản, hắn ta cũng chẳng quan tâm đế sách vở, nếu cô gái sinh viên kia của hắn ta không đến thư viện để tìm tài liệu ôn tập thì hắn ta đến nhìn cũng chẳng thèm liếc nhìn thư viện một cái.
Vốn dĩ đã khó chịu khi phải đến nơi này, khi chuẩn bị đi ăn tối, hắn ta lại bị người quản lý cái thư viện rách nát này nói cho một câu, sự bất mãn trong lòng lập tức bùng cháy.
Hắn ta lạnh lùng liếc nhìn Mục Vực rồi cười khinh khỉnh: “Đi? Nếu cứ đi như vậy thì thể diện của Vương Đào này để ở đâu, ông đây dù sao cũng là chủ tịch, từ bé đến lớn chưa ai dám nói gì với tôi, lão già quản lý rác rưởi này lại dám quanh co nói tôi là không hiểu sách, tôi có thể nhịn không?”
Vừa nói, hắn ta vừa nhấc chân đá vào Mục Vực vừa mới đứng dậy.
Mục Vực tập trung toàn bộ sự chú ý vào cuốn sách, hoàn toàn chưa kịp phản ứng lại.
Tiếp đó!
“Bụp!”
Một tiếng va chạm khẽ vang lên, hắn ta lại đạp Mục Vực xuống đất, một cơn đau xuyên thấu vùng quanh bụng, hồi lâu vẫn không tiêu tan.
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt Vu Kiệt nhẽ nheo lại, đi về phía ông ta!
Mục Vực ôm bụng, chịu đựng cơn đau mà đứng dậy, không nói một lời nào, cẩn thận để sách lên giá.
Từ đầu đến cuối!
Không nói một lời!
Thậm chí còn không có một lời phàn nàn nào về hành động của Vương Đào.
Hèn quá?
Hay là...
Mà trong mắt Vương Đào, điều này đã trở thành sự chế giễu của Mục Vực với hắn ta.
Thấy ông ta không nói lời nào, Vương Đào tức giận nói: “Đồ rác rưởi, ông đây nói chuyện với ông, không nghe thấy à? Ông bị điếc hay bị mù, mở miệng ra cho tôi!”
Lúc này, việc tranh chấp ở đây cũng đã thu hút sự chú ý của mọi người trong thời gian ngắn.
“Ôi, xảy ra chuyện gì thế? Sao lại đánh nhau rồi?”
“Anh còn không nhận ra à? Ngốc chắc? Chẳng phải người đàn ông kia nói người quản lý vòng vo nói anh ta không biết đọc sách sao?”
“Gì cơ?”
“Haiz, tôi biết người này, anh ta chẳng phải là ông chủ của tập đoàn bất động sản Hiên Viên sao?”
“Đúng vậy, chính là anh ta!”
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, không ít người đưa tay chỉ trỏ về phía Mục Vực.
Dường như đối với họ, nếu như Mục Vực không nói chuyện thì chính là thừa nhận mình sai.
Một người quản lý thư viện mà thôi, lấy đâu ra tư cách để nói khách hàng như vậy?
Còn nói không biết đọc sách?
Chẳng lẽ một người quản lý thư viện như ông thì hiểu sao? Giỏi như thế việc gì phải làm một nhân viên cấp thấp ở đây?
Nghe lời bàn luận này, Mục Vực làm ngơ, đặt sách lên giá, vỗ nhẹ bụi trên quần áo, cười nói với mọi người: “Mọi người nhường đường một chút, sắp đến giờ tan ca rồi, tôi phải về nhà nấu cơm cho vợ tôi!”
“Ông ta muốn bỏ đi? Đây chẳng phải là muốn chạy trốn sao?”
“Chắc ông ấy sợ làm lớn chuyện, thư viện sẽ trừ lương, không thể để ông ấy đi như vậy được!”
“Đúng đúng, không thể để ông ta đi, không được?”
“Muốn chạy?”, Vương Đào tức giận hét lớn: “Ông đây nói với ông nhiều như vậy, con mẹ nó không nói một lời xin lỗi mà đã muốn đi? Nằm mơ à, quay lại đây cho tôi!”
Lời vừa dứt, Vương Đào xắn ống tay áo lên, muốn giơ tay túm lấy cổ áo của Mục Vực nhưng không ngờ đúng lúc này, một đôi bàn tay to đột nhiên nắm lấy tay hắn ta, cực nhanh, còn mang theo âm thanh run rẩy của không khí, tay của Vương Đào...giống như giò heo treo trên cột... lắc lư qua lại.
Đau!
Đau thấu xương cốt!
Một lực khổng lồ xuyên qua cổ tay của Vương Đào trong tích tắc.
“Rắc...”
Hắn ta hít sâu một hơi, hai mắt trợn trừng, theo đôi tay đó nhìn lên.
Chỉ thấy, một thanh niên với khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt lạnh lẽo đang đứng phía sau Mục Vực.
“Con bà nó, mày muốn làm gì? Bỏ tay tao ra, có tin tao…”
Lời vẫn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.
“Tốt nhất anh nên ngậm miệng ngay lập tức!”
Nếu không, chuyện này sẽ chưa kết thúc.
Trước khi hắn ta kịp nói xong, giọng nói độc đoán cảu Vu Kiệt đã vang lên, làm chấn động tất cả những người đang có mặt.
Lập tức!
Ngậm miệng lại!
Miệng chó!
“Đây... người này là ai?”
“Không biết nữa!”
“Sao cậu ta lại dám can thiệp vào chuyện của chủ tịch tập đoàn bất động sản Hiên Viên?”
Tất cả mọi người đều bị sốc trước sự xuất hiện đột ngột của Vu Kiệt.
Còn về lí do tại sao Vu Kiệt lại ra tay?
Rất đơn giản!
Anh cảm thấy, Mục Vực không làm sai!
Mặc dù anh không quen biết người đàn ông trung niên này, cũng không biết tại sao ông ta lại nói điều đó với mình, nhưng ông ta không sai.
Anh vứt sách xuống đất, người ta nhặt sách lên cho anh, chỉ nói một câu đáng tiếc, anh nghĩ rằng người ta đang mắng anh, còn ra tay đánh người?
Xin lỗi, điều này không hợp lý!
Vả lại, là anh sai!
Vương Đào tức giận: “Liên quan chó gì đến mày, cút ra cho ông, còn không cút có tin tao sai người đến phá nhà mày, cho cả nhà mày lăn ra ngoài ngủ, làm ăn mày luôn không?”
“Chuyện này liên quan mẹ gì đến mày chứ? Mày ăn no dửng mỡ, thèm chết à? Tao cảnh cáo mày, lập tức bỏ tay ra, không thì, tao làm mày sống không bằng chết!”
Nghĩ đến người phụ nữ của mình còn đang ở bên cạnh nhìn, Vương Đào càng hung hăng hơn, không muốn mất hết thể diện của đàn ông, hắn ta độc đoán quát lớn: “Thằng ranh nhà mày còn không nghe thấy sao? Cút...”
“Bốp!”
Đồng thời, lời chưa nói dứt, Vu Kiệt đã đáp trả hắn ta.
Mà phương pháp đáp trả này rất đơn giản.
Một cái tát, một cái tát vang dội.
“...”, Vương Đào.
“...”, người xung quanh.
Cút?
Ai cút?
Vương Đào bay ra sau, cú tát này mạnh gấp đôi so với cú mà hắn ta đánh Mục Vực.
Ngay sau đó, một vệt máu đỏ in hằn trên mặt hắn, cảm giác đau rát giống như bị dầu đốt, lửa giận điên cuồng thiêu đốt nội tâm hắn.
“Mày... mày dám đánh tao?”, hắn ta không thể tin được, tức giận nhìn Vu Kiệt.
“Tôi nói rồi, anh câm miệng lại cho tôi!”
“Đáng tiếc, anh không nghe!”
Sắc mặt Vu Kiệt bình tĩnh, quay đầu lại phía Mục Vực hỏi: “Ông không sao chứ?”
Vẻ mặt Mục Vực vẫn lãnh đạm như vậy, ông ta trầm ngâm nhìn Vu Kiệt, có chút ngạc nhiên và an tâm hơn, nói: “Cảm ơn cậu!”
“Không cần khách sáo, chỉ là thấy chuyện bất bình thì giúp đỡ mà thôi!”
“Tùy ý giúp đỡ? Thằng khốn, con bà nó mày tưởng mình là anh hùng à?”, vẻ mặt Vương Đào hung ác hỏi.
Cùng lúc đó, khi Vu Kiệt đang chuẩn bị xử lý chuyện tiếp theo, thì ở phía xa, dưới sự hướng dẫn của tổng quản lý thư viện, Dương Cẩm Tú nhanh chóng đi qua đám đông.
“Anh ơi!”
“Cẩm Tú?”, Vu Kiệt hơi ngạc nhiên, không ngờ bọn họ nhanh như vậy đã quay lại, anh quay đầu nhìn, Dương Cẩm Tú đã tới bên cạnh anh, mà lúc anh đang chuẩn bị hỏi cô ấy tin tức của dượng hai thì đồng tử của Dương Cẩm Tú giãn ra.
Anh không nói gì, người mà Dương Cẩm Tú đang nhìn, hình như là người quản lý thư viện kia.
Tiếp đó, người tổng quản lý chỉ vào người đàn ông trung niên nói: “Ồ, đây là dượng hai mà cô muốn tìm, Mục Vực”.
“Cái gì?”
Sắc mặt Vu Kiệt thay đổi, trong lòng có chút gợn sóng, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông trung niên.