Đệ Nhất Lang Vương

Chương 249: Ông chính là dượng hai



Cảnh tượng đó đóng băng hồi lâu!

Ông ta…chính là dượng hai…

Người đàn ông trung niên lúc nãy vừa nói với anh hai từ kỳ lạ và thâm thúy chính là dượng hai của anh… . Tiên Hiệp Hay

Vu Kiệt sững người tại chỗ!

Cả Mục Vực cũng vô cùng kinh ngạc, ông ta nhìn Vu Kiệt vài lần, khí chất quen thuộc của bờ trán này khiến ông ta nhớ ngay đến một người nào đó...

Lẽ nào là…

Không đợi ông ta nhớ ra, bên tai đã truyền đến tiếng chửi bới của Vương Đào.

"Hay lắm, hóa ra hai người là người một nhà, thảo nào...thảo nào lại muốn lo chuyện bao đồng!"

Nghe thấy lời này thốt ra từ miệng tên quản lý thư viện, Vương Đào lập tức hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.

Vốn dĩ hắn ta còn đang suy nghĩ, chỉ là một tên nhân viên quèn ở thư viện, sao lại có người qua đường ra mặt giúp ông ta chứ!

Bây giờ xem ra, làm sao có thể không ra mặt?

Dượng hai cũng gọi luôn rồi!

Vào lúc này, một tiếng hét chói tai kinh hãi vang lên.

“Anh Vương?”, tên quản lý thư viện đã nhìn thấy, nhìn thấy trên mặt Vương Đào in một vệt tát đỏ như máu, lập tức nhận ra thân phận của hắn ta.

Chủ tịch tập đoàn bất động sản Hiên Viên tiếng tăm lừng lẫy ở thủ đô, phụ trách xây dựng và đầu tư hơn mười khu biệt thự cao cấp, hơn nữa còn có hậu thuẫn là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, nhà Hiên Viên tiếng tăm bậc nhất.

Tại sao lại là hắn ta?

Vừa nhận ra hắn ta, tên quản lý lập tức thay đổi sắc mặt, bộ dạng thuận theo lấy lòng: "Anh Vương, sao...sao anh lại ở đây? Anh đến đây sao lại không báo trước với tôi một tiếng, để tôi sắp xếp cho anh một phòng VIP chứ!"

Đội ngũ xây dựng ban đầu của thư viện cũng có sự can thiệp của tập đoàn bất động sản Hiên Viên.

Với tư cách là quản lý, hắn không dám thất lễ với Vương Đào, nếu không chỉ với một cuộc điện thoại thì hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi mà thôi?

Vương Đào lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng: "Phòng VIP? Bỏ đi! Nhân viên chỗ mấy người lợi hại như vậy, tôi không dám đọc sách ở trong phòng VIP đâu, anh chính là quản lý ở đây phải không! Đây là người do anh quản lý sao, tính khí nóng nảy thật đấy!"

“Anh Vương…xin...xin lỗi!”, hai bên gò má tên quản lý bỗng liên tục đổ mồ hôi lạnh.

Từ giọng điệu của Vương Đào, hắn cảm nhận được sự tức giận trong đó!

Vương Đào đang phẫn nộ.

“Xin lỗi có tác dụng gì chứ?”, Vương Đào nhướng mày, lạnh lùng nói.

“Tôi hiểu rồi, ngay bây giờ tôi sẽ cho anh một lời giải thích, anh đừng tức giận”. Vừa dứt lời, tên quản lý lập tức trợn tròn mắt nhìn Mục Vực: “Mục Vực, ông đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau xin lỗi anh Vương!"

“Xin lỗi?”, Vu Kiệt hơi nheo mắt lại.

"Tại sao lại bắt dượng hai tôi phải xin lỗi, lẽ nào không tìm hiểu một chút chuyện gì đã xảy ra sao?"

Vu Kiệt tâm trạng chùng xuống, chỉ tay về phía Vương Đào nói: "Rõ ràng là tên này ném lung tung mấy bộ tàng thư xuống đất trước. Dượng hai tôi chẳng qua chỉ nhặt lên và nói một câu đáng tiếc, hắn ta liền ra tay đánh người!"

"Không phải hắn ta mới là người có lỗi sao? Không phải là hắn ta mới là người nên xin lỗi sao?"

Vẻ mặt Vu Kiệt nghiêm túc chất vấn.

"Chuyện này...", tên quản lý chần chừ một chút, bỗng trở nên do dự.

Nhưng tại thời điểm này!

Câu hỏi của Vu Kiệt cũng ngay lập tức thu hút nhiều bình luận từ những người qua đường xung quanh.

"Người này nói bậy trắng trợn quá! Anh Vương là chủ tịch tập đoàn bất động sản Hiên Viên. Giá trị ít nhất cũng hơn mấy chục triệu, sao lại có loại tố chất như thế chứ?"

"Đúng vậy, người ta mỗi phút mỗi giây đều có thể kiếm được tiền trăm trở lên, một dự án lớn xây dựng biệt thự cao cấp cũng có thể kiếm được ít nhất vài triệu. Một tên nhân viên quèn sao có thể so sánh với anh ta chứ?"

"Hơn nữa, thằng nhóc này lúc nãy cũng gọi ông ta là dượng hai. Ai biết có phải vì là họ hàng thân thích nên đã nói dối để che chắn cho nhau hay không?"

“...”

Lời Vu Kiệt vừa nói ra, không những không khiến những người xung quanh nhìn rõ sự việc mà còn khiến mọi người cho rằng anh đang cố tình nói dối vì người nhân viên ở thư viện này chính là dượng hai của anh.

Rất nhiều người, hết lời này đến lời khác!

Vu Kiệt có chút không nói nên lời, trên đời này người ngu ngốc luôn chiếm số đông.

Chỉ là anh không hiểu, tại sao Mục Vực lại không giải thích?

Ông ta thậm chí còn không hề nổi nóng!

Cuộc thảo luận của mọi người đã tạo nên áp lực như đá đè lên người tên quản lý. Hắn không còn do dự nữa mà lần nữa hét lên: "Mục Vực, lập tức xin lỗi anh Vương ngay. Tôi cho ông thời gian ba giây. Nếu ông không làm được thì lập tức cút khỏi đây cho tôi!"

"Cút khỏi đây?"

Vương Đào nói thêm: "Chỉ cút khỏi đây thôi thì chưa đủ. Tốt nhất là trừ hết sạch tiền lương và ra thông báo cho tất cả các nhà sách dưới quyền cấm ông ta có thể đi làm lại!"

“Ngoài ra, còn cả thằng kia nữa!”

Vừa nói Vương Đào vừa chỉ tay về phía Vu Kiệt: "Thằng này cư xử cực kỳ tệ hại, lại còn đánh người nữa. Tôi yêu cầu các anh lập tức gọi bảo vệ vào đây, đánh chết hắn cho tôi!"

Nói xong, đôi mắt Vương Đào cũng tối sầm lại.

Bị đánh và bị tát ngay trước mặt người phụ nữ của mình, hắn ta hoàn toàn mất hết thể diện, xấu hổ vô cùng.

Nếu như không trả đũa được gì, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này những kẻ đang dòm ngó vị trí của mình trong tập đoàn bất động sản Hiên Viên sẽ cười vào mặt mình mất?

Vẻ mặt của hắn ta vô cùng đáng sợ.

"Chuyện này...", tên quản lý lúng túng: "Chuyện này có chút không hay, anh Vương à? Nếu gọi bảo vệ thì không phải là...không phải là..."

"Sợ gì chứ! Gọi bảo vệ vào đây cho tôi, lẽ nào anh cũng không muốn tiếp tục làm việc ở đây nữa hay sao? Đừng quên rằng lúc trước xây dựng thư viện này, tập đoàn bất động sản Hiên Viên chúng tôi cũng đã bỏ ra rất nhiều sức lực. Ông chủ của các anh hàng năm vẫn luôn gửi hoa quả đến cho tôi, có tin hay không chỉ cần một cuộc điện thoại của tôi sẽ khiến anh phải cút khỏi đây?”

“Tôi...tôi...”

Tên quản lý lập tức hoảng sợ.

Hắn lại mắng Mục Vực: "Mục Vực, rốt cuộc ông có muốn làm nữa hay không, mau xin lỗi đi chứ!"

"Còn anh nữa, chuyện dượng anh làm sai, anh cũng ra tay đánh người rồi, lập tức quỳ xuống xin lỗi anh Vương, nếu không đêm nay hai người cũng không thể dễ dàng rời đi như vậy đâu!"

“Vậy sao?”

Đối mặt với những lời đe dọa và cảnh cáo của tên quản lý, từ đầu đến cuối Vu Kiệt đều không thèm để ý.

“Nếu tôi không xin lỗi thì sao?”, Vu Kiệt hỏi ngược lại.

“Không xin lỗi?”, Vương Đào lạnh lùng nói: “Không xin lỗi, hôm nay tao sẽ khiến mày chết tại đây”.

"Ngây ra đó làm gì? Còn không gọi bảo vệ?", hắn ta lại hét vào mặt tên quản lý.

“Vâng...vâng...”

“Đợi đã!”

Ngay khi tên quản lý chuẩn bị lấy điện thoại ra để gọi tất cả nhân viên bảo vệ đến, thì Mục Vực người vẫn luôn nở nụ cười, nói.

"Dượng hai...", Vu Kiệt đang định nói gì đó, nhưng lại thấy...

Mục Vực khẽ gật đầu: "Cháu là Tiểu Kiệt phải không! Đứa trẻ ngoan, là dượng đã gây phiền phức cho cháu rồi".

Nói xong liền nhìn về phía tên quản lý: "Chủ quản, tôi rất xin lỗi, đứa cháu trai này của tôi lần đầu tiên đến đây không hiểu quy củ. Tôi rất xin lỗi anh!"

"Xin lỗi tôi thì có tác dụng gì? Lúc nãy bảo ông xin lỗi thì ông không chịu nói, bây giờ nói còn kịp sao?", tên quản lý tức giận nói.

Nghe vậy, nụ cười của Mục Vực vẫn giữ nguyên như cũ, nhìn Vương Đào chậm rãi nói: "Cậu Vương, tôi thực sự xin lỗi, cháu trai tôi không hiểu chuyện, khiến cậu không vui rồi. Tôi thật sự rất xin lỗi cậu!"

“Xin lỗi?”

“Ông thay hắn xin lỗi?”, Vương Đào ngẩng cao đầu, lộ ra vẻ ngạo mạn của một vị cấp trên.

“Vâng! Nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mong cậu thông cảm!”

Mục Vực cúi đầu nói.

Vương Đào cười với vẻ khinh thường, sau đó giơ tay chỉ xuống sàn nhà: "Được rồi, nếu đã vậy thì ông quỳ xuống đánh giày cho tôi, nhân tiện hôn lên gót giày của tôi, như vậy thì tôi sẽ thông cảm!"

Lời này vừa nói ra!

Xoẹt một tiếng, sắc mặt của tất cả mọi người có mặt ở đó đều thay đổi!

"Đùng đoàng!"

Năm ngón tay Vu Kiệt siết chặt đến nỗi nghe thấy tiếng ma sát của xương cốt bên trong!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.