Trong mắt của Vu Kiệt đã cháy lên sự phẫn nộ. Anh trừng mắt nhìn Vương Đào, nói: “Anh có bản lĩnh thì nói lại một lần?”
“Hơ! Mày khùng à? Định đánh tao ở đây sao? Nào nào nào, đánh đi, đánh vào mặt tao này! Chẳng phải mày giỏi võ lắm sao? Đến đây! Đánh tao đi!”, Vương Đào không sợ khi Vu Kiệt trợn mắt nhìn hắn ta.
Trong xã hội này, biết võ thì có gì to tát?
Trên thế giới này có nhiều thứ còn hơn võ nữa, lẽ nào Vu Kiệt có thể nhanh hơn súng sao?
Vương Đào vỗ vào mặt mình với bộ dạng ‘muốn ăn đòn’.
“Anh Vu Kiệt…”, Dương Cẩm Tú biết tính khí của Vu Kiệt. Thấy Vương Đào không nói lý, lại hống hách như vậy nên cô lập tức đi về phía Vu Kiệt.
Đúng lúc này, Vu Kiệt đi lên trước một bước.
Người không phạm đến mình thì mình không gây sự lại, nhưng giờ người ta đã ức hiếp đến đầu mình rồi, sỉ nhục tôn nghiêm của mình, nếu như không làm gì đó thì đúng là…
Nhưng… Lúc anh vừa cất bước chân thì Mục Vực đã giơ ngang tay chắn anh ở trước mặt.
“Dượng hai…”, Vu Kiệt giật mình nói.
Mục Vực với vẻ mặt thản nhiên nhưng không kích động bởi sự khiêu chiến của Vương Đào. Ông ta nói: “Cháu ngoan! Chuyện này không phiền đến cháu”.
Tiếp đó, ông ta nhìn Vương Đào rồi lặng lẽ tháo thẻ làm việc trên cổ xuống.
“Cậu Vương! Xin lỗi, tôi đã nói rồi, nếu cậu cứ cố chấp như vậy thì tôi chỉ có thể từ bỏ công việc này”, nói xong, ông ta giao lại thẻ làm việc cho tổng quản lý, nói: “Chủ quản! Tôi xin nghỉ việc!”
“Mục Vực? Ông… Ông muốn làm gì?”
Mục Vực đã tuổi trung niên, lúc này chỉ với thái độ bình thản, nói: “Cho câu trả lời mà thôi”.
“Hiện giờ tôi không còn là người quản lý ở đây nữa, tất nhiên không còn liên quan gì. Cậu Vương! Ngoài ra tôi còn có một chuyện muốn nói với cậu. Dựa vào hành động cậu ra tay với tôi ban nãy, về pháp lý thì đã liên quan nghiêm trọng đến pháp luật hình sự rồi đấy”.
“Còn cháu tôi chẳng qua cũng là bị ép phản kháng thôi. Cho dù cậu có gây khó dễ hoặc nhờ các mối quan hệ thì cùng lắm là tranh chấp dân sự thôi. Nặng nhẹ thế nào, chắc không cần tôi nói nữa chứ?”
“Bây giờ tôi nghỉ việc rồi, cũng coi như câu trả lời của tôi với cậu. Nếu như cậu vẫn mê muội, nhất định muốn làm lớn chuyện thì tôi khuyên cậu hãy nghĩ kỹ chút”, lúc nói những lời này Mục Vực rất điềm tĩnh.
Không yếu đuối!
Cũng không giả bộ tự tin!
“Ông đang uy hiếp tôi?”, Vương Đào nắm chặt nắm đấm, nói.
“Nếu cậu nghĩ là uy hiếp thì tôi cũng không còn gì để nói nữa”, Mục Vực nói.
“Ông…”, Vương Đào lại muốn nổ tung và mắng chửi. Nhưng lúc này, người đẹp thuần khiết mặc đồng phục học sinh JK ở bên cạnh ỏn ẻn nói: “Anh Vương! Nếu như vậy thì thôi đi! Tiệc người ta đặt sắp bắt đầu rồi kia kìa”.
“Không có gì để nói với đám vớ vẩn này đâu”.
“Chấp nhặt với họ thì chẳng phải là phí mất thời gian quý báu của chúng ta sao?”
Nghe thấy giọng nói này, Vương Đào chỉ cảm thấy toàn thân ngứa ngáy. Hắn ta chau mày nhìn bộ đồng phục JK của người đẹp thì lồng ngực thấy nóng ran. Nghĩ đến tối sau khi ăn xong, có may mắn đến tham dự câu lạc bộ siêu xe của cậu chủ hào môn ở thủ đô thì hắn ta lập tức không để ý đến Mục Vực nữa.
Hắn ta gật đầu, nói: “Được! Anh nghe lời của cục cưng vậy”, nói xong hắn ta lườm Mục Vực một cái, nói: “Nếu bạn gái của tôi đã lên tiếng xin xỏ cho các người thì tôi cũng không chấp nhặt nữa”.
Bề ngoài thì nói là nể mặt bạn gái nhưng trên thực tế hắn ta cũng hiểu được tính xác thực trong lời nói của Mục Vực, đây chẳng qua chỉ là cái cớ thôi.
Nói xong, hắn ta chỉ vào cửa lớn, quát lớn: “Cút!”
“…”, Vu Kiệt không nói được gì. Anh cảm giác có ngọn lửa phẫn nộ cháy rực trong lòng nhưng không thể bùng phát ra.
Vu Kiệt thấy uất ức nhưng Mục Vực lại thấy nhẹ nhõm.
“Tiểu Kiệt! Chúng ta đi thôi”.
“Dượng hai…”.
“Không sao đâu! Chúng ta lên xe rồi nói”, Mục Vực đi trước ra ngoài cửa, dường như không để tâm đến câu nói ‘cút’.
Vu Kiệt cũng thấy bất lực, đành phải dẫn Dương Cẩm Tú rời đi.
Chỉ có điều, sau khi họ rời đi thì phía sau truyền lại tiếng cười chế giễu của Vương Đào và người qua đường.
“Nhìn kìa! Loại đàn ông bốn mươi tuổi rồi mà không bản lĩnh, không bối cảnh thì chỉ có thể bị coi thường thôi. Ông đây bảo hắn cút mà hắn cút thật. Buồn cười chết đi được!”
“Đúng thế, đúng thế”.
“…”.
Những lời này Mục Vực không nghe thấy, Dương Cẩm Tú cũng không nghe thấy nhưng chỉ có Vu Kiệt là nghe rõ mồn một. Ngũ quan của anh sớm đã vượt qua giới hạn của người bình thường.
Anh nghĩ không thông, tại sao dượng hai lại nhẫn nhịn như vậy? Về lý mà nói thì ông ta nên…
“Tiểu Kiệt!”, ngồi trên siêu xe ở tầng hầm, lái xe sau khi chào hỏi Mục Vực một câu thì Mục Vực nhìn Vu Kiệt rồi gọi một tiếng.
Vu Kiệt lòng đang rối như tơ vò, lúc này bị tiếng gọi cắt ngang nên đáp lại: “Dượng hai…”.
“Có phải cháu thấy có chút không thoải mái? Chuyện ban nãy, cháu không nghĩ dượng nên làm thế sao?”, Mục Vực cười hỏi.
Vu Kiệt do dự một lát.
Dương Cẩm Tú vội giải thích: “Dượng hai! Dượng xử lý như vậy, nhất định cũng có cái lý của dượng”.
Mục Vực đáp lại: “Lý của dượng có lẽ các cháu không hiểu. Tiểu Kiệt! Nếu ban nãy đổi lại là cháu thì cháu sẽ làm như thế nào?”, ông ta lại hỏi.
Nhìn ra sự do dự của Vu Kiệt nên Mục Vực lại nói tiếp: “Cháu không cần kiêng kị gì, nghĩ gì nói đấy thôi”.
“Vâng!”, có câu nói này nên Vu Kiệt không do dự nữa mà nói: “Nếu đổi lại là cháu thì cháu nhất định sẽ bắt tên đó phải trả giá. Vốn là hắn ta sai nhưng hắn ta lại quay lại bắt nạt người khác. Ai không động đến cháu thì thôi nhưng động vào cháu thì sao nhịn được?”
“Cháu nghĩ đây là nhẫn nhịn sao?”, Mục Vực cười nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo.
“Vâng!”, Vu Kiệt gật đầu nói.
“Ha ha! Trẻ tuổi cũng hay! Tiểu Kiệt à, tính khí của cháu y hệt bố cháu. Nhưng cháu không suy nghĩ chu đáo như bố cháu năm đó. Dượng lại hỏi cháu, theo ý của cháu, lúc hắn ta ra tay với cháu, có phải cháu sẽ trả đòn không?”
“Vâng”, Vu Kiệt đáp rất dứt khoát.
“Đánh rồi, giả sử có người quay video rồi tung lên mạng thì sao? Giả sử có người dùng video này làm tiêu đề ‘Quản lý ẩu đả với khách hàng’ để thu hút lượt view thì sao? Giả sử vì chuyện này mà vô số người bắt đầu điều tra thân phận và bối cảnh của dượng thì sao?”
Ba câu hỏi liên tiếp, Vu Kiệt bắt đầu thấy nghi hoặc.
“Dượng có lý thì đi đâu cũng có lý”.
“Nhưng trên thế gian này có quá nhiều người không thích nói lý. Chắc là bố cháu cũng từng nhắc đến cô hai với cháu rồi chứ? Dượng hỏi cháu, giả sử ban nãy làm lớn chuyện này rồi có người cố ý tung lên mạng thân phận của cô hai và dượng, hậu quả sẽ là gì, cháu từng nghĩ đến chưa?”
Mục Vực nói rất trịnh trọng, dường như lúc này Vu Kiệt đã hiểu ra được một chút. Anh lập tức trợn trừng hai mắt lên.
Thân phận của cô hai… Là học trò nổi tiếng nhất của một người từng làm trong bộ kinh tế, đồng thời cũng phụ trách kiến thiết con đường tơ lụa hot nhất hiện giờ.
Mục Vực tiếp tục nói: “Chuyện ban nãy rất nhỏ, thậm chí nhỏ đến mức có thể không nhắc đến. Nhưng cháu nghĩ lại thái độ của những người qua đường ban nãy xem. Họ hướng về dượng hay về Vương Đào? Có những lúc không phải một cái mồm là có thể nói rõ chân tướng sự việc nhưng một khi phóng đại lên thì mọi người sẽ vẽ vời thêm, thú vị lắm! Có lẽ… Đến lúc đó còn thành một bài văn đấy”.
“Chồng… Chồng của một nhân vật quan trọng trong bộ kinh tế, giả tạo rồi làm quản lý mà cậy thế ức hiếp người khác, thêu dệt thị phi, không coi pháp luật ra gì, còn đánh người tại hiện trường”.
“Tiểu Kiệt! Đến lúc đó cháu nghĩ dượng sẽ phải làm như thế nào?”
Thủ đô rộng lớn, đâu đâu cũng đầy rẫy nguy hiểm.
Dưới trời mưa gió, không một chiếc lá nào có thể đơn độc trường tồn!
Đi sai một bước có thể xuống vực sâu!
Mục Vực muốn nói cho Vu Kiệt biết, làm việc thì phải suy nghĩ thấu đáo!
Nhưng không lâu sau, ông ta sẽ kinh ngạc và sẽ nhìn thấy rằng, Vu Kiệt làm là hoàn toàn có lý. Lý của anh là dùng hai tay, dùng những lần đổ máu để đúc tạo nên niềm tin trong lòng mình.
Vu Kiệt ngẩng đầu lên, cuối cùng nói: “Nếu là cháu, nên làm thế nào thì làm thế vậy”.