Đệ Nhất Lang Vương

Chương 268: Nỗi uy hiếp mang tên Thanh Long



Một tiếng sau, Mã Huyền quay về Long Môn!

Hắn ta không đi gặp người khác mà vừa về lập tức đến nơi mà Hứa Tình Phong đang ở.

Lúc này, Hứa Tình Phong đang cầm trong tay hai cây nhang đứng đối diện với tượng Quan Công, lòng biết Mã Huyền đã đến nhưng chưa lập tức lên tiếng. Sau khi đứng vái tượng Quan Công mấy cái thì cắm nhang vào lư hương, lúc này mới quay người lại.

“Nói đi!”

Mã Huyền quỳ đơn gối trên đất, nói: “Báo cáo chưởng môn! Lão già nhà Hiên Viên đúng là không coi ai ra gì. Ông… Ông ta từ chối yêu cầu của chúng ta, còn… Còn nói…”.

“Nói gì?”

“Ông ta nói… Nếu như Long Môn không muốn bị diệt môn thì tốt nhất đừng dây vào người mà chúng ta đang muốn điều tra”, Mã Huyền nói thật.

Cũng đúng lúc Mã Huyền vừa nói xong thì Hứa Tình Phong chau mày, sắc mặt biến đổi. Ông ta nắm chặt năm ngón tay, gió trên mấy đầu ngón tay tạo thành hình vòng xoáy trong lòng bàn tay.

“Rầm!”, hai chiếc ghế dài bị tan thành hai mảnh.

Không khí trong phòng như bị bùng nổ, lúc này vô cùng căng thẳng.

“Long Môn… Bị diệt môn ư? Hừ! Dám nói như vậy ư? Một nhà Hiên Viên nhỏ bé mà tưởng mình là cái thá gì?”, ông ta lạnh lùng quát: “Vì vậy ý của Hiên Viên Mục là thằng nhóc đến làm loạn Long Môn của chúng ta có thân phận không đơn giản?”

“Xem ra là vậy ạ”, Mã Huyền gật đầu nói.

Thân phận không đơn giản?

Hứa Tình Phong thầm khinh bỉ trong lòng rồi cười lạnh một tiếng.

Trong giới thượng lưu của thủ đô, có ai mà thân phận đơn giản đâu?

Lẽ nào một câu nói của Hiên Viên Mục là Long Môn của chúng ta phải nuốt cục hận này rồi không làm gì sao?

Coi Long Môn của chúng ta là cái gì chứ?

Đám hèn nhát!

Nghĩ đến đệ tử chân truyền của một vị ở Huyết Cương Bắc Băng đang ở thủ đô tìm kiếm bóng dáng của Lang Vương mà thần sắc của Hứa Tình Phong trở nên nghiêm nghị.

Nhất định phải chứng minh thực lực của Long Môn trước khi Nham Long quay về, nếu không thì con đường thăng tiến của ông ta sẽ còn rất xa vời.

Ngẫm nghĩ một chút, Hứa Tình Phong nói: “Không cần quan tâm Hiên Viên Mục nói gì, nếu nhà Hiên Viên đã tỏ rõ thái độ không muốn giúp chúng ta, vậy thì tình nghĩa trước đây cũng tan biến từ hôm nay luôn. Rút hết tất cả người cài cắm ở nhà Hiên Viên về”.

“Rõ!”

“Ngoài ra, cử thêm người điều tra thông tin của thằng ranh kia”.

“Hự…”, nghe thấy lời này, Mã Huyền ngây người ra, sau đó hỏi: “Chưởng môn! Hôm trước chẳng phải thằng ranh đó nói kỳ hạn ba ngày sao? Nếu Long Môn không cho hắn câu trả lời thì hắn sẽ đến tận đây. Sao chúng ta không chuẩn bị trước để hắn tự chui đầu vào rọ?”

“Hẹn ba ngày?”, ở bên tai ông ta lại một lần nữa vang lên câu nói của Vu Kiệt.

Hứa Tình Phong nheo mắt lại, nắm chặt nắm đấm: “Cậu thấy đợi người ta đến tận đây tìm, vẻ vang lắm sao?”

“Không… Không phải… Chưởng môn! Tôi không có ý đó…”.

“Cút!”

“Vâng… Vâng”, một tiếng quát khiến Mã Huyền không dám ở lại lâu, trong lòng hoảng loạn rồi rời đi luôn.

Trong phòng lại một lần nữa yên tĩnh. Trong không khí, hương cắm trước tượng Quan Công tạo thành làn khói màu trắng tản ra xung quanh.

“Két! Két!”, không bao lâu cửa lớn lại bị đẩy ra.

Hứa Tình Phong đứng quay lưng lại với cửa lớn, lúc này mặt biến sắc rồi phẫn nộ nói: “Chẳng phải tôi bảo cậu cút rồi sao? Muốn chết à? Bảo cậu đi tìm thì đi đi!”

Ở phía sau không có tiếng đáp lại!

Hứa Tình Phong lại nói: “Bị điếc rồi à?”

Tiếp đó một giọng nói âm trầm truyền lại.

“Chú Hứa! Sao lại tức giận vậy? Không phải là vì chuyện hôm trước đấy chứ?”

Xoẹt!

Giọng nói này truyền lại, sắc mặt Hứa Tình Phong biến đổi, sau đó lạnh lùng không nói gì.

Ông ta chau mày, thần sắc ngưng trọng rồi xoay người lại. Lúc này một người thanh niên mặc vest xuất hiện trước mặt ông ta.

Thanh Long! Đệ tử trẻ thứ hai của Long Môn!

“Là cậu à?”

Là người nắm quyền hiện tại của Long Môn nên tất nhiên Hứa Tình Phong không thể không biết thiên tài như Thanh Long.

Ông ta trầm giọng nói: “Nghe nói tối qua Mã Huyền gọi điện thoại cho cậu, cậu đã từ chối mệnh lệnh mà Long Môn ban bố ra. Nếu cậu đã làm như vậy thì sao không đi hưởng thụ cuộc sống của mình, còn quay về đây làm gì?”

“Tôi quay về…”.

“Là vì những người không thể quay về được”, Thanh Long thản nhiên, trong lời nói tràn đầy vẻ tự tin.

“Ý cậu là gì?”, Hứa Tình Phong chau mày hỏi.

“Không có ý gì cả! Hai chân của Du Long bị người ta đánh gãy. Nếu như tôi không quay về thì người ngoài sẽ nghĩ top thanh niên của Long Môn chúng ta không có ai tài năng nữa?”

“Cậu…”, lấy chuyện đệ tử yêu quý nhất của mình bị tàn phế để nói, đây chẳng phải là cố tình chạm vào nỗi đau của ông ta sao?

Ngay lúc này, Hứa Tình Phong có cảm giác muốn xông lên bóp chết tên này. Nhưng e ngại trước địa vị của Thanh Long ở Long Môn nên lý trí nói cho ông ta, không nên làm bừa.

Dù sao thì sư phụ của Thanh Long cũng là sư đệ của ông ta!

“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

Thanh Long nhún vai, thần sắc lạnh lùng nói: “Không có gì! Tôi đến chỉ muốn nói với chú một sự thật. Từ lúc chú bắt đầu cho Du Long làm đại sư huynh thì chú đã sai rồi. Võ mà hắn ta không luyện được nhưng tôi luyện được. Chuyện mà hắn ta không làm được thì tôi làm được. Người mà hắn ta không giết được thì tôi lại giết được”.

“Hôm nay hắn ta bị giẫm gãy hai chân cũng đã chứng minh sai lầm của chú”.

“Rốt cuộc cậu muốn nói gì? Nếu như đến để chế giễu thì về đi! Long Môn của tôi không cần người như cậu đến…”.

Hứa Tình Phong phẫn nộ nói một tràng. Nhưng lúc ông ta nói được một nửa thì Thanh Long từ trong ngực lấy ra một bức ảnh mới chụp tối qua rồi phi cho ông ta.

Bức ảnh như phi tiêu, Hứa Tình Phong giơ hai ngón tay ra kẹp bức ảnh lại. Sau đó…

Khuôn mặt trên bức ảnh khiến ông ta kinh hãi.

“Là… Là hắn ta…”.

Chính là kẻ đã làm Long Môn mất thể diện ở trước mặt Nham Long!

“Vu…”.

“Kiệt…”.

Hứa Tình Phong lập tức chau mày, gấp rút hỏi: “Cậu tìm thấy hắn ta ở đâu?”

“Hình như tôi không cần thiết phải nói cho chú thì phải”, Thanh Long chắp tay, nói.

“Thanh Long! Cậu đừng quên, ở đây là Long Môn. Chỉ cần cậu còn là người của Long Môn thì phải nghe mệnh lệnh của tôi”.

“Vậy sao?”

Thanh Long cười mỉa, nói: “Chú Hứa! Ban đầu khi chọn đại sư huynh kế thừa bá nghiệp của Long Môn thì sao chú không nghĩ tôi cũng là người của Long Môn? Rõ ràng Du Long bị tôi giẫm dưới chân mà chú vẫn chọn hắn ta?”

“Chuyện năm đó mà cậu cũng tính toán ư?”

“Đúng! Tôi phải tính toán”.

Thanh Long ngẩng đầu, ánh mắt cao ngạo, nói: “Thanh Long tôi tuyệt đối không để kẻ nào kém hơn mình mà có thể giẫm lên đầu mình. Từ trước đã vậy, bây giờ cũng vậy. Thông tin của thằng ranh kia, tôi đã sai người đi điều tra được rồi”.

“Ngoài ra! Chú Long! Tôi cũng biết được một số việc đấy. Nếu như Long Môn không có được sự tha thứ của Nham Long thì thứ mà đáng lẽ chú nhận được cũng sẽ bị thu về. Vì vậy, chú mới ra sức tìm Vu Kiệt để giết chết hắn ta, đúng không?”

“Rốt cuộc cậu định nói gì?”, Hứa Tình Phong không nhẫn nại được, nói.

“Đơn giản thôi! Một câu nói là tôi có thể thay chú lấy lại tôn nghiêm của Long Môn. Nhưng điều kiện là vị trí người thừa kế phải là của tôi. Giao dịch này là vô cùng hợp lý. Chú lấy được chỉ thị mà Huyết Cương Bắc Băng ban cho chú, còn tôi thành công kế vị”.

Giao dịch?

Nghe thấy lời này, Hứa Tình Phong trầm ngâm suy nghĩ.

Ông ta lạnh lùng hỏi: “Nghe giọng điệu của cậu chắc cậu nắm chắc chắn sẽ tìm được Vu Kiệt và giết được hắn ta?”

“Tôi tìm hắn ta?”, Thanh Long cười mỉa, nói: “Một tên phế vật cậy thế ức hiếp người thì sao tôi phải tìm?”

“Câu này có ý gì?”

Thanh Long lại nói: “Tên phế vật này sẽ tự đến tìm tôi nộp mạng thôi”.

Bởi vì…

Lúc này, Giang Thành đón một nhóm cường giả của Long Môn đến!

Một nhóm cường giả mà Thanh Long sai đi điều tra chuyện ở khách sạn Holy Sky

Một nhóm cường giả biết Vu Kiệt coi trọng tình thân ở Giang Thành!

Một nhóm cường giả biết Vu Kiệt ở Giang Thành chỉ là kẻ xuất thân bần nông và có chỗ dựa là nhà họ Đổng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.