Long Môn trong bốn phái sau mười năm mở lại võ quán dưới lòng đất, lập lời thề sinh tử. Chỉ đến khi một bên hoàn toàn ngã xuống thì cục diện này mới kết thúc.
Trong lúc thông tin được truyền ra ngoài thì Thanh Long- nhân vật thiên tài số hai, hai mươi tư tuổi đã bước vào cảnh giới cấp hai của Long Môn, lúc này xuất hiện trong tầm mắt của các giới ở thủ đô.
Do địa vị đặc thù của Long Môn trong bốn phái nên nhất cử nhất động đều thu hút sự chú ý của nhân vật các phương.
Vì vậy, sau khi Long Môn truyền ra thông tin ngày mai sẽ là trận sinh tử thì rất nhiều thư mời đã được gửi đến tay của những nhân vật lớn trong thủ đô. Và việc điều tra về Vu Kiệt cũng bắt đầu từ đây.
Từ sau đêm ở khách sạn Holy Sky thì cái tên của Vu Kiệt đã thật sự có mặt trên các diễn đàn ở thủ đô.
Chỉ có điều…
Những thông tin mà phần lớn các bên điều tra được đều là…
Vu Kiệt, xuất thân bần nông ở Giang Thành, là cô nhi được nhà họ Vu nhận nuôi.
Chưa tốt nghiệp cấp 3 thì bỏ học rồi đi lính vào bên hậu cần. Ba năm sau vì phạm tội nên bị giam trong tù năm năm, mới được thả ra không lâu.
Tất cả những nhân vật máu mặt được mời đến xem buổi sinh tử ngày mai, sau khi họ nhìn thấy thông tin này thì đều cười mỉa, lộ ra giọng chế giễu: “Một tên phế vật đã đành, vậy mà còn phạm tội rồi ngồi tù. Một kẻ như này mà cũng đáng để Thanh Long thiên tài của Long Môn phải đánh cược sinh tử sao? Không phải đùa đấy chứ?”
“Đúng thế! Đây rõ ràng là tự tìm cái chết. Tôi bảo đảm, hắn sẽ chết sớm thôi”.
“Tôi cũng bảo đảm, lên sàn thi đấu không quá ba giây là hắn sẽ bị hạ gục”.
“What! Ông coi thường ai vậy? Thanh Long chỉ cần động ngón tay là có thể giết chết hắn rồi”.
“…”, những lời nói tương tự vang lên ở khắp các ngóc ngách thủ đô.
Phần lớn mọi người đều không hy vọng gì ở Vu Kiệt, thậm chí còn coi thường anh.
Một tên phế vật, thân phận thì không có, bối cảnh cũng không, vậy mà còn muốn đấu với Thanh Long? Tự tin ở đâu ra thế?
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy!
Nhưng…
Họ không biết rằng, thông tin mà họ điều tra được chẳng qua chỉ là cách mà hai người lớn tuổi có quyền lực đỉnh cao dùng làm lớp bảo vệ bên ngoài cho Vu Kiệt thôi.
Ngày mai họ sẽ nhìn thấy thế nào là trận đấu sinh tử thật sự…
Đồng thời lúc này, bảy giờ tối ở bên ngoài phòng bệnh vip của ông cụ Hiên Viên ở bệnh viện quân khu 4 truyền đến tiếng hét của thư ký sát sườn Hiên Viên Mục.
“Ông Mục… Ông Mục…”.
“Chuyện gì mà hoảng hốt vậy?”, Hiên Viên Mục đang bàn chuyện phát triển sau này của nhà Hiên Viên với ông cụ Hiên Viên thì bị thư ký cắt ngang. Biểu cảm của Hiên Viên Mục trở nên khó coi, ông ta quay đầu trừng mắt nhìn, ngập ngừng một lát rồi mới nói: “Đây là bệnh viện chứ không phải tập đoàn, chú ý một chút”.
“Vâng… Vâng…”, sau khi thở hổn hển, thư ký vội đưa cho Hiên Viên Mục xem tin trong nhóm.
“Ông Mục… Ông nhìn đi… Long Môn lại có thông tin mới. Họ vừa mới hủy hợp đồng với nhà Hiên Viên, vậy mà đã chuẩn bị trận sinh tử rồi…”.
“Nếu như mượn trận sinh tử này để xây dựng uy danh của Long Môn, vậy thì… Chúng ta phải làm sao ạ?”
“Câm miệng!”, trong lúc thư ký đưa điện thoại đến trước mặt rồi nói được một nửa thì Hiên Viên Mục nhìn thông tin trong nhóm rồi lập tức quát lên.
Ông ta ngẩng đầu nhìn ông cụ Hiên Viên, lạnh lùng nói với thư ký: “Ra ngoài trước đi!”
“Dạ…”.
“Ra ngoài!”
“Vâng, vâng…”, thư ký đâu dám ở lại lâu, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh rồi đóng cửa lại, còn không dám đứng ở cửa mà ra thẳng ngoài vì sợ gây phiền phức gì.
Lúc chắc chắn bên ngoài không có người, Hiên Viên Mục mới đưa điện thoại cho ông cụ Hiên Viên, nói: “Bố nhìn này! Long Môn làm như này… Có khác nào tự tìm cái chết?”
Ông cụ Hiên Viên lập tức nheo mắt lại rồi nhìn tin ở trong nhóm.
Một phút sau, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại ủ rũ hơn.
“Trận chiến sinh tử?”, ông cụ Hiên Viên lẩm bẩm một tiếng, cảm thấy có chút nực cười: “Lão già Hứa Tình Phong xem ra đúng là đầu óc có vấn đề rồi. Đi mời Thanh Long đấu sinh tử với Vu Kiệt, đúng là… Tự tìm đường chết”.
“Bố à! Chúng ta có nên thêm chút lửa vào đó không ạ?”, Hiên Viên Mục suy nghĩ chút rồi nói.
“Không cần!”, ông cụ Hiên Viên lập tức từ chối, nói: “Hiện giờ vẫn là lúc khá nhạy cảm, có một số việc nhà Hiên Viên có thể làm, một số việc chỉ có thể đứng ở bên cạnh quan sát, đừng làm bừa”.
“Ban ngày con đã nhắc nhở Hứa Tình Phong đừng làm bừa nhưng ông ta không nghe, cứ muốn tìm cái chết, vậy thì không liên quan gì đến nhà Hiên Viên chúng ta nữa”.
“Chỉ có điều…”, nói đến đây, ông ta lại ngừng lại.
Hiên Viên Mục thấy tò mò, hỏi: “Chỉ có điều làm sao ạ?”
Ông cụ Hiên Viên cười nói: “Chỉ có điều bố tò mò là, nếu như Hứa Tình Phong biết người trẻ tuổi mà ông ta bất chấp hậu quả phát lệnh truy sát lại là cậu chủ duy nhất đời thứ ba của nhà họ Lý thì ông ta sẽ có biểu cảm như thế nào?”
“…”, Hiên Viên Mục cũng từng có cảm nhận như vậy rồi. Lúc này ông ta chỉ thở dài rồi cười khổ nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Con nghĩ chắc ông ta sẽ hối hận lắm”.
Ngoài ra, ở nhà họ Đổng ở Giang Thành xa xôi cũng nhận được tin tương tự ở thủ đô.
Do nhà họ Đổng là một nhánh của nhà họ Lý nên thủ đô có chuyện lớn gì cũng lập tức nhận được tin.
Đêm nay Đổng Sinh ngồi bên cạnh ông cụ Đổng, cùng ngắm sao uống trà.
Đột nhiên, khi tin này được truyền đến thì vô tình phá tan bầu không khí yên tĩnh.
“Ha ha ha…”, ông cụ Đổng bật cười sảng khoái.
Thấy vậy, Đổng Sinh ngây người ra, đặt chén trà xuống, nói: “Ông ơi! Ông…”.
Ông cụ Đổng liền đưa điện thoại lại. Đổng Sinh nhận lấy, nhìn một lượt rồi sắc mặt biến đổi: “Anh Vu?”
“Xùy…!”, anh ta hít một hơi lạnh, sắc mặt đều là vẻ chấn động và khó hiểu.
Long Môn nổi danh thủ đô, được liệt vào bốn phái trong cả nước lại muốn thiên tài đời thứ ba đấu trận sinh tử với Vu Kiệt?
“Ông ơi! Long Môn…”.
Ông cụ Đổng trực tiếp nói: “Long Môn đang muốn tìm cái chết ý mà!”
“Ông ơi! Long Môn có biết thân phận của anh Vu không?”
Ông cụ Đổng lắc đầu. Là nhân vật ở tầng lớp cao, có những chuyện kể cả không có tư cách biết được toàn bộ nhưng những tin đồn thì vẫn khá đáng tin!
Hiện giờ, ngoài mấy người có thân phận ở thủ đô biết được thân phận thật sự của Vu Kiệt thì những người khác điều tra cũng chỉ là lớp vỏ bảo vệ bên ngoài của Vu Kiệt mà thôi.
Ông ta nói: “Nếu như Long Môn biết thì đừng nói là không dám thiết lập trận sinh tử này mà chỉ sợ là sẽ cho Long Môn giải tán thôi. Lúc này, Long Môn bị quyền thế làm mù mắt rồi”.
“Chuyện này…”.
Đổng Sinh ngây người ra, nói: “Vậy ông cụ đó…”.
“Rốt cuộc là người như thế nào ạ?”, anh ta tò mò hỏi.
Ông cụ Đổng thản nhiên nói: “Ông cụ đó… Là một anh hùng, nhà họ Đổng có thể đứng sau người đó là vinh hạnh vạn năm đó”.
“Long Môn… Sắp bị diệt rồi”.
Tin tức truyền ra, sóng gió nổi lên, ngày Long Môn bị diệt như được đếm ngược.
Một tiếng sau, trong sân bay của Long Tiễn, các chiến sĩ của Lang Nha sắp vượt biên đi chấp hành nhiệm vụ thì lúc này đều dừng bước chân. Họ quay trở vào máy bay, dừng trước mặt người đàn ông trung niên mặc quân phục màu xanh.
Tần Bưu sắc mặt nghiêm nghị, nhìn thông tin trong điện thoại mà hừ lạnh một tiếng.
“Đám rác rưởi mà cũng dám động đến người của ông đây?”