Đệ Nhất Lang Vương

Chương 284: Nham Long chạy rồi



“Cái gì?”, một tiếng kinh ngạc hô lên, Diệp Thanh Dương lùi về sau hai bước rồi trừng mắt lên.

“Bắt tôi?”

“Các người muốn làm gì?”

“Các người muốn gì hả?”, Diệp Thanh Dương hai mắt run rẩy, vẻ mặt hiển nhiên, sao lại bắt mình. Có gì đó không ổn thì phải?

Lẽ nào người đáng bị bắt không phải là Vu Kiệt sao?

Sau khi ông ta nhìn thấy Vu Kiệt ra tay thì Diệp Thanh Dương lập tức bảo người đi mời những ông trùm đứng phía sau hiệp hội võ thuật toàn quốc đến. Mục đích chỉ có một, đó là bảo vệ Thanh Long!

Phải biết rằng Thanh Long là đệ tử thiên tài trong nội bộ Long Môn. Hơn nữa, chưa nói đến việc vị trí chủ đạo của Hứa Tình Phong trong Long Môn, chỉ luận về sư tôn của Thanh Long là ông trùm một phương. Ngoài ra, ông ta còn là một trong nhân vật đầu tư quan trọng phía sau hiệp hội võ thuật toàn quốc.

Sự việc liên quan đến lợi ích của tất cả nhân vật trong hiệp hội võ thuật, cũng liên quan đến lợi ích của ông trùm kia.

Nhưng… Đám người này là thế nào?

“Chuyện này không cần thiết phải giải thích với ông?”, chiến sĩ dẫn đầu quát lớn một tiếng rồi đi một bước về trước mặt Diệp Thanh Dương. Anh ta giơ nắm đấm lớn nhưng khi nắm đấm sắp đập lên ngực Diệp Thanh Dương thì bên ngoài cửa lớn có âm thanh uy nghiêm vang vọng.

“Dừng tay!”, ở phía cổng, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục màu đen, huy chương trên vai vô cùng hút mắt, chắc chắn địa vị không thấp, dẫn hơn năm chục nhân viên nhanh chóng xông vào trong.

“Tổ trưởng Vương!”, Diệp Thanh Dương vui mừng nói.

Vương Vận, tổ trưởng tổ tác chiến thủ đô phụ trách thống lĩnh tất cả chiến đội đã đến.

Ông trùm mà Diệp Thanh Dương muốn tìm… Cuối cùng cũng đến rồi!

Chiến sĩ dẫn đầu kia dừng bước chân rồi chau mày lại.

Tất cả mọi người đến xem trận đấu sinh tử trong võ quán đều nín thở rồi hít một hơi lạnh.

Sao Vương Vận tổ trưởng tổ tác chiến lại đến đây?

“Chuyện… Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Sao thoắt cái đã có bao nhiêu chiến sĩ mặc vũ trang đến, giờ lại xuất hiện nhiều người của tổ tác chiến thế này?”

“Không… Không biết nữa”.

“Đúng thế! Kỳ lạ thật! Một trận đấu sinh tử sao lại làm kinh động đến nhiều nhân vật lớn thế này?”

“…”, trong tiếng bàn luận đó nhưng không có một ai chú ý đến Thanh Long ở dưới chân Vu Kiệt, hắn ta đang dần bị nỗi đau đớn nuốt trọn, hai mắt đỏ ửng.

Hắn ta vẫn còn sống nhưng cũng bị dày vò đau đớn.

Ở đằng xa, vừa xông vào thì nhìn thấy Thanh Long với bộ dạng này thì Vương Vận nhận chỉ thị của ông trùm kia đến đây mà sắc mặt lập tức biến đổi. Hắn ta nhìn về phía xa, nhìn thấy năm mươi chiến sĩ khí thế phi phàm, mặc đồng phục chiến đấu mà hắn ta không thể nhận ra rồi nắm chặt nắm đấm.

Tiếp đó, hắn ta quát lớn: “Người ở trên võ đài mau dừng tay lại cho tôi!”

“Tổ trưởng Vương… Mau… Mau lên, cậu chủ Thanh Long kìa”, Diệp Thanh Dương sốt sắng chỉ vào trên võ đài.

Vương Vận gật đầu rồi thấy Vu Kiệt không có phản ứng gì thì lập tức liếc mắt ra hiệu với thuộc hạ, ra lệnh: “Đi! Đi khống chế tên trên võ đài cho tôi!”

“Rõ!”, phía sau có năm nhân viên lập tức rút súng từ hông ra rồi đi về phía võ đài.

Nhưng trong lúc họ vừa định tiếp cận võ đài thì năm mươi chiến sĩ bao vây võ đài ngay lập tức nhắm nòng súng đen ngòm vào những người này mà không có chút do dự!

Mùi thuốc súng tản ra khắp không trung. Dường như chỉ cần một sợi dây là có thể châm ngòi luôn.

Xoẹt!

Lúc đó, bất luận là Vương Vận hay Diệp Thanh Dương đều biến đổi sắc mặt. Đám người này lại dám ra tay với đám thuộc hạ của Vương Vận ở tổ tác chiến.

Đám người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Chiến sĩ dẫn đầu với giọng điệu lạnh lùng, trầm giọng nói với vẻ uy hiếp: “Người của tổ tác chiến thủ đô phải không? Tôi khuyên các người đừng tự tìm phiền phức cho mình, bây giờ rời đi thì vẫn còn kịp đấy”.

“…”, Vương Vận.

“Ha ha…”, khóe môi ông ta nhếch lên nụ cười khinh bỉ.

“Vương Vận tôi ở thủ đô lần đầu tiên thấy có người dám nói với tôi bằng giọng này”.

“Dù sao thì tổ tác chiến của tôi cũng thống lĩnh tất cả chiến bộ khắp nơi của thủ đô, kể cả là người của Hộ Thành Bộ của thủ đô thấy tôi thì cũng không dám hống hách, càng không dám…”.

“Dám cho người nổ súng với người của tôi, thằng nhóc, có biết mình đang đùa với lửa không?”

Vương Vận sắc mặt âm trầm, vừa nghĩ đến nếu Thanh Long xảy ra chuyện thì Long Môn rất có thể vì vậy mà từ chối mối quan hệ hợp tác với hiệp hội võ thuật toàn quốc rồi ảnh hưởng đến lợi ích của họ nên hắn ta không thể nhẫn nại được nữa.

Nhưng hắn ta không thể ngờ rằng, đáp lại lời ban nãy của hắn ta lại là một câu nói nằm ngoài dự đoán của người khác?

“Tổ tác chiến?”, chiến sĩ dẫn đầu cười lạnh một tiếng, ánh mắt anh ta nhìn về phía Vu Kiệt trên võ đài. Nghĩ đến lời dặn dò mà ông Lưu nói trước khi họ xuất phát, cùng với mật lệnh của nhân vật lớn ở tổ Đệ Nhất nên trong lòng tràn đầy tự tin.

Tiếp đó, anh ta nói: “Tổ tác chiến có là cái thá gì? Đùa với lửa thì đã làm sao, câu cảnh cáo cuối cùng, lập tức cút đi, đừng cản chúng tôi làm việc”.

“Anh…”.

“Được, được lắm”.

“Đây là các người tự chuốc lấy đấy nhé. Người đâu!”

“Có!”

Vương Vận phẫn nộ, giơ tay lên. Với hành động này, mấy chục nhân viên ở phía sau cầm súng trong tay rồi chỉ vào chiến sĩ dẫn đầu đó.

Đồng thời lúc này, năm mươi chiến sĩ sắp ra biên cương xa xôi chấp hành nhiệm vụ, cũng giơ súng lên chỉ vào đám người đó.

Hai thế lực khác nhau cạnh tranh với nhau!

Một trận đấu sắp diễn ra!

Đúng lúc này, trên võ đài lại vang lên tiếng kêu thảm thiết!

“A…”, Vu Kiệt nhấc chân lên rồi giẫm xuống một chân khác của Thanh Long.

“Rắc rắc!”

Như cành cây khô bị gãy thành hai đoạn!

Thanh Long đầu toát mồ hôi, nằm trong vũng máu trợn trừng mắt, đầy vẻ khủng hoảng nhìn hai chân mình dường như tách rời khỏi thân!

Sự khủng hoảng trào dâng trong lòng hắn ta.

“Nói đi! Nham Long ở đâu?”, sự nhẫn nại của Vu Kiệt đã tan biến.

“Đồ khốn, có bản lĩnh thì giết tao đi, giết đi!”

Một chân khác bị phế nhưng Thanh Long vẫn với thái độ đó. Đôi mắt điên cuồng trừng trừng nhìn Vu Kiệt, sát khí trào dâng không ngớt.

“Giết mày?”

“Mày tưởng tao không dám ư?”, trong đầu Vu Kiệt lúc này, nụ cười của ông Hoàng lại xuất hiện.

Vu Kiệt vung tay lên, sức lực vô cùng mạnh!

“Không xong rồi!”, Vương Vận thầm kêu một tiếng, không đợi được nữa rồi.

Hắn ta lấy súng chỉ vào đầu Vu Kiệt: “Thằng khốn! Ông đây bảo mày dừng tay mà mày không nghe thấy sao?”

“Bằng!”, vừa nói xong thì hắn ta không nghĩ gì mà bóp cò luôn.

Một âm thanh vang dội, viên đạn bay lại Vu Kiệt với tốc độ nhanh chóng.

Trong lòng Diệp Thanh Dương vui mừng, chỉ có điều… Trong lúc tiếng súng vang lên, Vu Kiệt nghiêng đầu nhìn lại, sát khí trong mắt vẫn nổi lên cuồn cuộn.

“Muốn chết ư?”, lời nói vừa dứt thì thân hình lắc lư một cái.

“Cái gì?”

“Tránh… Được… Đạn ư?”, Vương Vận kinh ngạc, tận mắt nhìn thấy Vu Kiệt quay đầu lại rồi biến mất khỏi mặt đất. Một giây sau, chưa đợi hắn ta phản ứng lại thì Vu Kiệt đã xuất hiện trước mặt hắn ta từ lúc nào không hay.

Anh nhấc chân lên đá lại.

“Bụp!”, Vương Vận bay ra ngoài!

Vương Vận ngã trên đất, sau đó phun ra ngụm máu tươi!

Cũng đúng lúc này, trong túi Vu Kiệt đột nhiên vang lên âm thanh. Anh lập tức lấy điện thoại ra đặt ở bên tai.

“Alo?”

“Tôi đây! Tổ Đệ Nhất vừa phát hiện vị trí phía sau cửa Long Môn xuất hiện tung tích của Nham Long. Hắn và chưởng môn Hứa Tình Phong của Long Môn chạy rồi”.

“…”, Vu Kiệt kinh ngạc.

“Cửa sau sao?”, anh cúp điện thoại, ánh mắt nhìn về phía cửa sau.

“Muốn chạy ư?”

“Không phải là muốn nhằm vào tao sao?”

“Chạy cái gì?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.