Nửa tiếng sau khi Vu Kiệt rời đi, thủ đô cũng nổi lên ít sóng gió sau những việc anh làm ở Long Môn. Ngoài Long Môn thì tất cả những tổ chức có liên quan mật thiết với Long Môn đều bị tổ giám sát điều tra nghiêm ngặt.
Ba mươi nhân vật quan trọng trong tổ tác chiến trong vòng năm phút ngắn ngủi đều bị đưa lên mười mấy chiếc xe Jeep màu xanh quân đội.
Tổ tác chiến trước đây vốn được gọi là tổ thống lĩnh đội quân khắp nơi của cả nước, giờ đây cũng ‘người đi trà nguội’…. Đồng thời cũng trở thành trò cười cho nhân vật lớn trong các giới.
Còn ở Giang Thành… Cao Vũ Xương và Nhã Nhã được năm mươi chiến sĩ Long Tiễn bảo vệ quay về nhà một cách an toàn.
Nhã Nhã vừa được điều trị nên lúc này vẫn còn chút căng thẳng. Sau một hồi trấn an, giờ đây mới ngủ được.
Có thể nói, tất cả mọi người đều được giải cứu. Bởi, bắt đầu từ hôm nay, Long Môn sẽ hóa thành tro bụi trên dòng sông lịch sử.
Còn kẻ đáng chết thì vẫn đang trên đường chạy trốn. Nhưng cũng may, anh hùng năm năm trước từng một mình cầm súng bắn tỉa khiến ba mươi tên lính của Địa Ma mãi mãi nằm lại biên giới, giờ đây vẫn đang truy đuổi kẻ đó.
Người anh hùng đó có cái tên rất vang!
Lang Vương!
…
“Chúng ta đi đến đâu rồi?”, trên con đường ruộng giữa núi ở ngoại ô, một chiếc xe Audi lao như bay, đi trên con đường vô cùng gập ghềnh.
Ngồi ở ghế phụ, Nham Long sầm mặt, phẫn nộ hỏi.
Hôm nay, biểu cảm của hắn vô cùng khó coi, giống như ăn phải mướp đắng cũng như ăn phải thuốc nổ vậy.
Đường đường là đệ tử chân truyền, một trong bốn cường giả của Huyết Cương Bắc Băng mà hôm nay hắn bị người khác truy đuổi phải bỏ chạy. Đúng là nỗi nhục lớn nhất trên đời!
“Nói đi! Chúng ta đi đến đâu rồi? Ông coi lời tôi nói là gió thổi à?”, thấy Hứa Tình Phong mặt toát hết mồ hôi, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước mà không dám nhúc nhích, Nham Long tưởng ông ta không coi lời nói của mình ra gì nên hỏi lại.
Vừa hỏi lập tức khiến Hứa Tình Phong giật mình.
Hai chân ông ta run rẩy, toàn thân cũng run rẩy rồi lắp bắp nói: “Đến… Đến ngoại ô rồi! Còn cách biên giới 10km nữa… Nhưng… Nhưng…”.
“Nhưng cái gì?”
“Ừng ực…”, tiếng nuốt nước bọt vang lên rất rõ.
Hứa Tình Phong run rẩy nói: “Nhưng… Muốn từ đây đến biên giới thì phải vượt qua ngọn núi này đến ngọn núi khác… Mà xe của chúng ta không qua được”.
“…”, Nham Long cạn lời.
Ngọn núi này đến ngọn núi khác?
Đang đùa ý chứ?
Bao nhiêu ngọn núi lớn thế này, kể cả cạn kiệt sức lực thì cũng không thể đến biên giới trong thời gian ngắn nhất và để rời đi an toàn.
Nham Long không còn nghi ngờ gì nữa, một khi tin tức của mình bị lộ thì với tốc độ của Hoa Hạ, chắc chắn sẽ phong tỏa tất cả phương tiện giao thông đi ra nước ngoài trong thời gian ngắn nhất. Một khi hắn xuất hiện thì sẽ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Kể cả không nói về những công cụ giao thông đó mà đi bộ ở đường núi để đến biên giới cũng không thể kịp so với tốc độ đám chiến sĩ Lang Nha kia đến bao vây biên giới.
Hắn… Toi đời rồi!
Sau khi hắn nghe thấy Hứa Tình Phong nói ra câu này thì hắn biết mình toi rồi.
“Dừng xe?”, Hứa Tình Phong sắc mặt biến đổi, nói: “Anh Nham Long! Bây giờ dừng xe thì sao được, người ở phía sau sắp đuổi kịp rồi, tôi… Tôi…”.
“Câm miệng! Mau dừng xe cho tôi!”, Nham Long lặp lại câu đó, sự kiên quyết trong lời nói khiến Hứa Tình Phong run rẩy, căn bản không dám phản kháng.
“Tôi…”.
“Ông muốn chết sao?”
“Hay ông nghĩ tôi sắp chết rồi nên lời nói cũng không còn sức ảnh hưởng nữa”.
“Ông có tin chỉ cần một ngón tay của tôi là ông sẽ chết không có chỗ chôn không hả?”
“Tôi… Tôi biết rồi…”, Hứa Tình Phong ngây người ra. Ông ta không dám thử giới hạn của Nham Long. Ông ta đạp phanh rồi lập tức dừng xe lại.
Xe vừa dừng thì Nham Long lập tức xuống xe, sau đó đến chỗ lái, ra sức kéo cửa xe ra.
Hành động này…
Biểu cảm của Hứa Tình Phong vô cùng kinh ngạc, dường như đoán được gì đó, vội nhìn Nham Long, nói: “Anh Nham Long… Anh… Anh định…”.
“Xuống xe!”, hai từ đơn giản mà dứt khoát.
“Xuống xe?”
Không, không, không… Bây giờ mà xuống xe thì có khác nào đợi Vu Kiệt đuổi đến giết chết mình?
Ông ta không muốn xuống xe, ông ta không hề muốn.
Ông ta vội lắc đầu, nói: “Anh Nham Long! Anh không hiểu về đường núi ở đây, để tôi đưa anh đi! Tôi bảo đảm tôi có thể tìm được đường nhỏ trốn ra nước ngoài. Anh Nham Long, xin hãy tin tôi”, ông ta vỗ ngực nói với thần sắc hoảng loạn.
Dùng chân nghĩ cũng nghĩ ra hiện giờ Nham Long có bộ dạng như nào?. ngôn tình tổng tài
Đó là ai chứ? Là Lang Vương, là người uy chấn tám phương.
Thanh Long lợi dụng người thân của Lang Vương để lừa giết hắn, ai biết được, cả Long Môn vì sự ngu xuẩn của Thanh Long mà phải đền mạng.
Đối với Hứa Tình Phong mà nói, bây giờ chỉ có thể ôm chân Nham Long thôi.
“Tin ông ư?”, Nham Long nheo mắt, giọng nói âm trầm: “Tin ông thì chỉ ảnh hưởng đến tôi thôi. Tôi cho ông ba giây, lập tức cút ra khỏi xe”.
“Một…”, thấy vậy sắc mặt Hứa Tình Phong biến đổi: “Anh Nham Long! Đừng… Đừng vứt bỏ tôi… Tôi có thể làm nô lệ cho anh, tôi có thể trở thành nô lệ trung thành nhất của Huyết Cương Bắc Băng. Mong anh đừng vứt bỏ tôi, đừng… Đừng mà…”.
“Hai…”, ông ta van nài dường như không thể khiến Nham Long thay đổi.
“Hay là như này đi! Anh Nham Long! Tôi mở đường cho anh, chúng ta đến dưới chân núi, tôi sẽ lái xe dụ Lang Vương rời đi, anh thấy sao? Anh Nham Long, tôi thật lòng…”.
“Ba…”.
“Đừng… Đừng mà”.
Rõ ràng, ông ta thất bại rồi.
Cũng đúng lúc tiếng hô thứ ba vang lên thì Nham Long với thân hình cao lớn, cơ bắp toàn thân ra tay, xiết chặt cổ Hứa Tình Phong.
Lúc đó, cổ Hứa Tình Phong đỏ ửng, gân trên cổ nổi hết lên, toàn thân như sắp tắt thở.
“Anh… Anh Nham Long…”.
“Sao… Sao có thể như thế được?”, cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của Nham Long, Hứa Tình Phong như sụp đổ. Đối mặt với cường giả có sức mạnh hung hãn đến từ Huyết Cương Bắc Băng, sự tồn tại của ông ta như bọt biển.
Ông ta không còn sức phản kháng!
Và cứ như vậy đột nhiên mất đi sức sống.
Toi rồi…
“Hứa Tình Phong! Mấy năm nay Huyết Cương Bắc Băng tặng ông rất nhiều đan dược để ông nâng cao võ thuật, cũng đến lúc ông cống hiến cho Huyết Cương Bắc Băng rồi đấy”.
“Anh Nham Long…”, Hứa Tình Phong cảm thấy toàn thân bất lực, sắc mặt tái nhợt đi.
Một giây sau, Nham Long kéo mạnh tay ra bên ngoài rồi đập ông ta xuống đất.
“Bịch!”, một tiếng đập mạnh, Hứa Tình Phong trọng thương.
Sau đó Nham Long nhanh chóng ngồi lên vị trí lái, thò đầu ra ngoài nói với Hứa Tình Phong: “Chặn người phía sau cho tôi. Nếu tôi biết ông chạy thoát thì tôi bảo đảm, cả thế giới này không có chỗ cho ông nương thân đâu”, lời nói vừa dứt thì Nham Long lái xe rời đi.
Đây là… ‘Bỏ xe giữ tướng’ đây mà.
Không ngờ Hứa Tình Phong lại đến bước đường này. Từng quỳ xuống dưới chân của người Huyết Cương Bắc Băng hèn hạ biết mấy.
Giờ đây bị lợi dụng rồi bị vứt bỏ cũng thê thảm biết bao!
Ác giả ác báo, nghiệp chưa đến chứ không phải không đến.
Mười phút sau khi Nham Long lái xe rời đi thì ở đằng xe, Trịnh Long lái một chiếc xe thể thao chở Vu Kiệt nhanh chóng đuổi theo.