“Bịch”, cùng với tiếng tát mạnh, Nham Long lập tức bị đánh bay ra ngoài, máu tươi từ khóe miệng chảy ra tràn ra nửa gò má. Cuối cùng hắn rơi xuống đất toàn là đá.
“Phụt”, hắn lại nôn ra ngụm máu tươi, trước mặt dường như xuất hiện rất nhiều hình ngôi sao đang quay tròn. `
Toàn thân đau ê ẩm!
Trên mặt cảm giác nóng ran!
Nhưng…
Lúc này, Nham Long run rẩy, ánh mắt điên cuồng, sự tự tin ban nãy giờ đã biến mất mà đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt.
Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn bị người ta tát lật mặt, chẳng khác nào phá nát niềm kiêu ngạo của hắn.
Hắn thất bại rồi.
Bại vô cùng thảm hại, hắn thậm chí còn không có khả năng phản đòn mà đã bị đánh bay ra ngoài.
Thân là đệ tử chân truyền của Huyết Cương Bắc Băng mà lại bị người ta tát cho một cái. Hắn không thể chấp nhận được sự thật này.
“Đồ… Khốn… Kiếp!”, Nham Long vùng dậy, hắn không để tâm đến nỗi đau trên mặt, cũng không dám coi thường thực lực Vu Kiệt. Hắn kinh hãi phát hiện ra, Lang Vương mà mình luôn nghĩ chỉ dựa vào chiến trường mới lớn mạnh được thì cũng là người có cảnh giới võ đạo khá cao.
Kiêu ngạo khiến con người ta thất bại!
Kẻ địch chính thức mới có được thắng lợi mãi mãi.
Có thể trở thành nhân vật quan trọng của Huyết Cương Bắc Băng thì Nham Long cũng không phải kẻ ngốc. Sau khi đứng dậy thì hắn đứng thẳng người, đôi mắt lạnh lùng nhìn Vu Kiệt.
“Đây chính là thực lực của mày sao? Thực lực trên cấp 2 ám kình?”, Nham Long giơ tay lên lau máu chảy từ khóe miệng.
Vu Kiệt vung tay ra, sát khí toàn thân không vì cái tát ban nãy mà tiêu tan đi bao nhiêu.
Thần sắc anh không có gì thay đổi, lạnh lùng như mũi dao, nói: “Mày mãi mãi không có cơ hội biết được”.
“Tại sao?”, Nham Long khom lưng, nhặt con dao lên.
“Bởi vì…”.
“Từ lúc mày rời khỏi Huyết Cương Bắc Băng và mày giết vị anh hùng ở làng chài đó thì kết cục của mày đã định rồi”.
“Đã định sao?”, Nham Long giơ tay ra, một ngón tay lau vết máu còn lưu lại trên mũi dao vốn là máu của ông Hoàng.
Hắn lè lưỡi màu máu đỏ ra, liếm một cái rồi nói: “Tao lại muốn biết kết cục của tao sẽ là như thế nào?”
“Chết!”, lời nói vừa dứt thì Vu Kiệt lại ra tay. Lần này anh chủ định đánh chính diện, nắm đấm lớn đập xuống. Từ xa nhìn lại có một sức tấn công vô cùng mạnh.
Nham Long cười khinh bỉ, nói: “Lần này, mày thật sự tưởng mình có cơ hội đánh được tao sao?”
Hắn vứt dao về phía trước sau đó thay đổi chiêu thức. Chiêu này khác hẳn chiêu chém dao ban nãy, kèm theo mũi dao nhọn có sức mạnh trong một giây ngắn ngủi chém loạn trong không trung.
Dao không ngừng chém về trước, kết hợp với bước chân hung bạo không ai cản nổi.
Tất cả những ai đứng gần đều có thể bị dao này chém bị thương. Vu Kiệt thấy thế thì lập tức nhìn ra điểm vi diệu trong đây, vì vậy anh thay đổi chiến lược lùi về sau.
“Anh Kiệt…”, Trịnh Long đứng dựa vào cửa xe, anh ta ôm vết thương ở ngực mà sắc mặt lo lắng.
Ở bên kia, thấy Nham Long dũng mãnh khác thường thì Vương Huệ lộ ra vẻ hung dữ, miệng hét lớn: “Chém chết hắn đi, đúng rồi, chém chết hắn đi”, cô ta cứ nói từng câu liên tiếp không ngớt.
Giọng điệu trong mỗi câu nói đều chứa đầy sự thù hận với Vu Kiệt.
Khi nhìn thấy Vu Kiệt lùi bước, Nham Long dường như được cổ vũ, từ tận đáy lòng hắn nghĩ Vu Kiệt sẽ không dám xông lên nữa nên tốc độ ngày càng nhanh, phẫn nộ rống lên: “Mày đến đi! Đến đi! Tao nhớ mày nói ở trên võ đài là mày không có đối thủ mà?”
“Mày không có đối thủ mà!”
“Đến đây, đánh cho tao xem nào”.
“…”, đứng trước lời chế giễu của Nham Long, Vu Kiệt bình tĩnh lạ thường. Từ chiến trường đến bây giờ, anh hiểu, chỉ cần nhìn rõ điểm yếu của đối phương thì mới có thể tấn công thắng lợi được.
Tiếp đó…
Anh nhìn thấy rồi.
Anh nhìn thấy sơ hở trong đao pháp của Nham Long. Mặc dù chiêu này nhìn dũng mãnh nhưng sẽ tiêu hao sức mạnh. Vì vậy, anh chỉ cần đợi.
Nếu đã đợi thì…
Vu Kiệt lùi về sau mười bước để kéo dài khoảng cách.
“Muốn chạy sao?”, Nham Long hừ lạnh một tiếng, nói: “Mày có chạy được không? Mày tưởng tao sẽ trúng kế của mày, làm tiêu hao năng lượng của mình sao?”
Hắn cười mỉa một câu, chạy đuổi theo Vu Kiệt được nửa đường, lời nói vừa dứt thì hắn đổi hướng, giậm một chân bay lên không trung rồi lập tức chạy về phía Trịnh Long.
“Anh Kiệt!”, Trịnh Long trợn trừng mắt, hít một hơi lạnh.
“Không xong rồi!”, Nham Long muốn dùng con tin để ép mình. Trịnh Long chỉ là một người bình thường của Mật Điệp Tư, căn bản không có thân thủ gì. Nếu như trong tình hình này mà rơi vào tay Nham Long thì mình nhất định sẽ rơi vào thế bị động.
Không thể lùi về sau nữa, chỉ có thể…
Vu Kiệt lập tức thay đổi phương án, không lùi mà tiến. Anh tăng tốc, nhảy vọt về phía Trịnh Long.
Nhưng đúng lúc này…
“Đồ ngu! Mày trúng kế rồi!”
Thấy Vu Kiệt chủ động lên trước, cách khoảng cách gần như vậy nên Nham Long lại đổi hướng mà đâm dao về phía cổ Vu Kiệt.
Ngay từ đầu, hắn chưa từng nghĩ sẽ đổi mục tiêu sang Trịnh Long.
Mục tiêu duy nhất của hắn là Vu Kiệt đến nộp mạng thôi.
Nụ cười kiêu ngạo và khinh bỉ của hắn vang lên, trong ánh mắt hắn thậm chí còn hiện ra một cảnh tượng.
Mũi dao của mình đâm xuyên da Vu Kiệt, máu đỏ từ vết thương chảy xuống cánh tay, cuối cùng là hắn sẽ chém đứt cánh tay Vu Kiệt. Và rồi giẫm Vu Kiệt trên đất như giẫm con kiến.
Màn đảo ngược tình thế này lại một lần nữa khiến biểu cảm của Trịnh Long cứng đờ, không ngờ mình lại trở thành mối bận tâm cho anh Kiệt.
Vương Huệ như nín thở, dường như đã nhìn thấy cảnh tượng Vu Kiệt bị giết nên cô ta thấy hưng phấn vô cùng.
Chỉ có điều… Hình như nữ thần may mắn mãi mãi đứng về phía Vu Kiệt.
Nhưng sở dĩ con người được may mắn, một phần dựa vào số phận, còn chín phần là dựa vào thực lực.
“Đến đúng lúc lắm!”, ánh mắt Vu Kiệt sắc bén, trong đôi mắt toát ra vẻ lạnh lẽo.
Dường như lại là đảo ngược tình thế.
Không khí lập tức biến đổi.
Vu Kiệt từng một mình khiến ba mươi lính đánh thuê Địa Ma mãi mãi ở lại rừng sâu.
Vu Kiệt từng là thiên tài trước khi vào Lang Nha đã là cường giả có sức chiến đấu mạnh nhất năm đó.
Vu Kiệt từng trải qua vô số những trận đấu lớn nhỏ.
Kỹ thuật giết người của anh là nhanh nhất.
Đây là những kinh nghiệm mà những võ giả bình thường không có được.
Vì vậy… Lúc mũi dao nhắm về phía Vu Kiệt, anh nắm chặt nắm đấm, sức mạnh trong đó hình thành sức chiến đấu mạnh rồi đánh bay con dao ra ngoài. Sau đó xoay người với tư thế khó rồi một cái tát giòn giã lại vang lên.
“Bốp!”, động tác tỉ mỉ, hoàn thành với cách thức nhanh nhất.
“Chuyện… Chuyện này sao có thể?”, Nham Long kinh hãi thốt lên.
Hắn hít một hơi thật sâu, dao đã bị đánh bay đi hướng khác. Sao có người lại làm ra được động tác như này?
Sao… Sao Vu Kiệt có thể làm được?
Kể cả thiên tài như hắn, tu vi đã đạt đến cấp 2 ám kình cũng không thể làm ra động tác như này.
Đây rốt cuộc… Không có tại sao gì cả, điều mà hắn không biết đó là…
Vu Kiệt hiện giờ đã bước một chân vào… Hóa kình rồi.
Trong lúc Nham Long thể hiện ra biểu cảm kinh ngạc, cũng có nghĩa là hắn mất đi cơ hội chạy thoát tốt nhất.
Hắn trợn trừng mắt, lập tức phản ứng lại, vừa định vung dao bảo vệ trước mặt nhưng Vu Kiệt vừa tiếp đất lại thay quyền tấn công về phía hắn.
Như núi đổ sập xuống.
Trong cơ hội tốt nhất này, Vu Kiệt nhớ đến ông Hoàng.
Chính là lão anh hùng sáng sớm đã dậy sớm gọi một anh chàng khác đến lái xe máy chở mình đến núi cách 10km.
Là lão anh hùng nửa đêm mang theo bình rượu, chèo thuyền nhỏ, dọc đường trò chuyện với anh và đưa anh từ biển khơi về.
Là lão anh hùng đứng bên cạnh thuyền rồi giơ tay kính lễ với anh và thi thể của mười chiến sĩ Lang Nha đã chết.
Hoàng Kiến Quốc… Ông Hoàng chết rồi.
Quyền đó Vu Kiệt giơ lên đập trực tiếp xuống tim Nham Long. Nếu như nhìn kỹ thì lúc quyền đó đập về ngực trái của hắn thì cảm giác có cả miếng thịt rơi ra nhìn thấy rõ.
Tiếp đó, sức mạnh của anh như máy nghiền thịt, điên cuồng xé nát tất cả mạch máu trong người Nham Long.
Hắn bay ra ngoài, va đập mười mấy cái rồi rơi xuống mười mấy hòn đá lớn.
Thịt nát xương tan!
Mạch đứt hết!
Quyền cũng bị phế!
Dao thì gãy!
Có người từng bình luận như này về Lang Vương: “Nếu như chiến trường chỉ có một người duy nhất có thể sống sót, người đó nhất định là Lang Vương”.
Cũng có người bình luận theo kiểu khác: “Lang Vương không bao giờ có đối thủ. Bởi vì Lang Vương nắm được kỹ thuật giết người tinh xảo nhất trên thế giới”.
Vì vậy… Nham Long thất bại rồi.
Hắn ngã trên đất cách mấy chục mét, tim vỡ nát, đôi mắt đầy vẻ kinh hãi và không thể tưởng tượng được.
Trong ánh mắt, trừ máu tươi không ngừng chảy mà trên trời cũng đang mưa.
Bầu trời phía không xa, có mấy chiếc máy bay trực thăng, cả những xe Jeep có in chữ ‘tổ Đệ Nhất’ phi đến như bay.
Hơn nữa… Bất luận là người ngồi trên xe hay trên máy bay thì ai nấy đều với sắc mặt nghiêm nghị.
Vu Kiệt ngẩng đầu, anh đã nhìn thấy tổ Đệ Nhất đến rồi.
Anh lại nhìn lên trời, nhìn về hướng tây, giọt nước mắt lại từ khóe mắt rơi xuống.