Đệ Nhất Lang Vương

Chương 294: Kẻ thất bại cao ngạo



Anh báo thù được rồi!

Từ lúc nhìn thấy ông ấy ở thôn làng chài ở thủ đô Lập Kiên đến lúc cuối cùng là bia mộ trong nghĩa trang.

Đêm đến vẫn còn gặp ông.

Lúc hoàng hôn thì đã xa dần…

Gió đưa ông đi về hướng tây…

Không biết có phải là ông trời có mắt không mà lúc Nham Long đến từ Huyết Cương Bắc Băng nằm xuống, toàn thân nằm trong vũng máu thì núi phía tây bao trùm mây đen rồi những tia nắng màu vàng xuyên qua những tầng mây bao trùm cả khu rừng.

Đó là tia nắng ấm áp, trong rừng truyền lại tiếng chim kêu vượn hót, bầy én bay lượn.

Dường như ông Hoàng đang cười hiền hòa vẫy tay với Vu Kiệt!

Nhưng ở đây, trong bầu trời đen ngòm những hạt mưa lạnh bao trùm lấy Vu Kiệt.

Những giọt mưa đột nhiên rơi trên khuôn mặt đen và đầy ý chí của anh. Nham Long với sắc mặt tái nhợt, hơi thở tắt ngấm tạo nên phép so sánh rõ rệt.

Máy bay trực thăng và xe Jeep ở phía xa không ngừng tiến lại gần.

Tiếp đó…

“Thắng rồi… Thắng rồi…”, sau khi dừng lại một lúc, Trịnh Long lập tức phản ứng lại. Từ lo lắng đến kinh ngạc, cuối cùng là vui mừng.

Anh ta hét lớn, vui như phát điên.

Thắng rồi!

“Anh Kiệt… Thắng rồi… Thắng rồi…”.

Sắc mặt Vương Huệ ngưng trọng, sức lực toàn thân như quả bóng bị xịt hơi ngồi sụp trên đất, mở trừng mắt lẩm bẩm: “Sao có thể thế được… Sao lại có thể thua được…”.

Không có gì là không thể cả!

Vô đạo, vô lý thì có thể đứng vững giữa đất trời này không?

Tâm trạng Vu Kiệt nặng nề, anh cúi đầu nhìn Nham Long còn hơi thở cuối cùng: “Thắng rồi? Thế nào mới được coi là thắng? Thắng rồi, ông Hoàng cũng không quay về được. Những anh hùng đã chết trong bóng tối, cũng không bao giờ quay về được nữa”.

“Tôi mong tất cả những điều này có thể quay lại. Tiếc là không có kết quả”.

Anh từng bước đi về phía Nham Long. Sau mười mấy bước, dừng ở bên cạnh Nham Long, cúi đầu xuống nhìn hắn. Lúc này không có chút cao ngạo nào của người thắng cuộc, không có chút kiêu ngạo nào mà chỉ có một cảm xúc… Đó là lạnh lùng!

Anh lạnh lùng nhìn hắn.

Giọt nước mưa không ngừng rơi xuống hai người…

Nham Long ho khan một tiếng, tim đau đớn do bị thương nặng. Hắn cố dùng chút sức lực còn lại, nhếch lên ý cười xấu xa, nói: “Mày thắng rồi… Lang Vương…”.

“Không có gì bất ngờ cả, trong lúc thi thể của ông Hoàng được đưa về thủ đô thì tao đã lập lời thề”, Vu Kiệt thản nhiên nói. Đó không phải là cảm xúc gì khác mà là sự tự tin chôn vui từ sâu đáy lòng.

“Ha ha… Khụ khụ…”, lại là ngụm máu tươi nữa.

Nham Long dường như mất đi sức sống cuối cùng. Hắn dừng lại một lúc rồi khóe môi run rẩy, phát ra âm thanh: “Từ nhỏ đến giờ, bất luận tao muốn làm gì, muốn gì, muốn thắng ai thì không có gì không làm được…”.

“Nhưng mày đã giết chết Thanh Xa, người con gái tao yêu nhất đời này… Mày khiến tao lần đầu tiên rời khỏi Huyết Cương Bắc Băng và vượt qua cảnh giới của mình… Chính mày phá vỡ hết niềm kiêu ngạo lớn nhất của tao…”.

“Nếu tao bế quan ba ngày… Đợi ba ngày nữa thì tao sẽ phá vỡ được cấp thứ ba… Lúc đó mày chẳng qua cũng chỉ là con kiến dưới chân tao thôi… Dựa vào cảnh giới của mày thì chẳng qua cũng chỉ là cấp 3 ám kình”.

“Tao chỉ còn cách hóa kình bước chân nữa thôi”, lời Nham Long nói được một nửa thì Vu Kiệt đột nhiên cắt ngang lời hắn khiến Nham Long suýt nữa tắt thở.

Chưa đến ba mươi tuổi đã sắp đạt được hóa kình rồi.

Chuyện này…

Đúng là muôn đời mới có một!

Hắn bật cười, nụ cười tự chế giễu mình!

“Hóa kình… Cách một bước chân nữa là đến hóa kình….”.

Thảo nào! Thảo nào Vu Kiệt có thể một mình giết chết những lính đánh thuê đến từ Huyết Cương Bắc Băng.

Thảo nào một cái tát mà khiến Hứa Tình Phong bay ra ngoài!

Hèn chi một mình hắn dám đuổi theo mình?

Hóa ra…

“Hóa kình thì đã làm sao? Lang Vương… Mày thật sự tưởng mình sắp đến cảnh giới hóa kình thì giỏi giang lắm sao? Mày tưởng trong thế giới mà mày biết thì chỉ có mày lợi hại nhất sao?”

“Mày đợi mà xem! Từ nay về sau, tên Vu Kiệt Lang Vương của mày sẽ xuất hiện trong danh sách đen của Huyết Cương Bắc Băng… Sư phụ của tao sẽ khiến cho tất cả người thân của mày và cả mày sẽ chết không có chỗ dung thân”.

“Mày hãy đợi… Đợi đấy…”.

“Tao sẽ đợi!”, Vu Kiệt lạnh lùng nói: “Tao đợi Huyết Cương Bắc Băng của mày đến tìm tao. Đồng thời, nếu như Huyết Cương Bắc Băng dám động đến một sợi tóc của người thân của tao thì bất luận là kẻ nào mạnh hơn mày gấp vạn lần thì Vu Kiệt tao sẽ giết đến tận lãnh địa Tu La”.

“Phụt!”, câu nói cuối cùng đầy vẻ bá đạo của Vu Kiệt giống như kim đâm xuyên tim khiến Nham Long kinh hãi, sau đó phun ra ngụm máu cuối cùng, mất đi sức sống cuối cùng.

Một thi thể lạnh lùng nằm trong vũng máu và chống chọi với gió lạnh!

….

Trong cơn gió lạnh, Nham Long chết rồi, Vương Huệ cũng bị người của tổ Đệ Nhất dẫn đi.

Nham Long đã chết lúc này được người canh chừng nghiêm ngặt rồi đưa về thủ đô.

Tất cả những người còn lại đứng thẳng người, thần sắc nghiêm khắc đứng trước mặt Vu Kiệt.

Máy bay trực thăng và các xe Jeep xếp thành hàng.

Khi một người thanh niên của nhà họ Lý ra lệnh, tất cả mọi người đều đứng nghiêm, giơ tay kính lễ.

Không cần lời nói, họ dùng hành động để bày tỏ kính trọng với Vu Kiệt!

Người thanh niên đó đội mũ nhìn Vu Kiệt với ánh mắt phức tạp, nói: “Cảm ơn anh, Lang Vương”.

Vu Kiệt trầm ngâm một lúc, sau đó dùng cách thức tương tự đáp trả lại mọi người.

“Đây là tôi thiếu nợ ông Hoàng”.

Người thanh niên lắc đầu nói: “Tôi nói rồi, anh không thiếu nợ ông Hoàng, cũng không nợ tổ Đệ Nhất, chúng tôi bằng lòng giúp anh. Còn anh giúp chúng tôi là chúng tôi đã nợ anh một mối ân tình”.

Người thanh niên ngập ngừng rồi tiếp tục nói: “Nếu như ngày nào đó anh gặp khó khăn thì tổ Đệ Nhất hứa, bất luận anh làm đúng hay sai, hay đối đầu với cả thế giới thì tất cả thành viên của tổ Đệ Nhất đều đứng về phía anh”.

“Đây là đáp lễ của tổ Đệ Nhất khi anh báo thù cho Hoàng Kiến Quốc đã mai phục ở nước ngoài nhiều năm”.

“Cảm ơn…”, Vu Kiệt chỉ nói hai chữ rồi xoay người, ngồi trên xe của Trịnh Long rời đi.

Đáp lễ của tổ Đệ Nhất anh cũng không để ý lắm.

Anh rất mệt!

Mệt mỏi từ bề ngoài đến trong tâm.

Bố mẹ nhà họ Vu đã nuôi dưỡng anh, mất rồi.

Vương Tam cũng hi sinh…

Các anh em của Lang Nha cũng ‘đi’ rồi.

Ông Hoàng cũng đi rồi…

Anh đã quá quen thuộc với sinh ly tử biệt nhưng không thoát khỏi thế giới của họ.

Anh mệt rồi…

Anh muốn vui vẻ một chút, cười một cái giống như người thân hy vọng nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của anh.

Nhưng anh không làm được…



Cũng một tiếng sau khi Vu Kiệt rời khỏi trận chiến này, một thông tin hot lại xuất hiện trong các giới của thủ đô…

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.