Dương Cẩm Tú ngồi trên ghế ở sảnh chờ, vùi đầu vào đầu gối.
Thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nấc nghẹn ngào.
Thấy thế, Vu Kiệt đau lòng không thôi, anh kéo cô vào lòng an ủi, nhẹ vỗ về lưng cô.
“Mấy ngày nay vất vả cho em rồi, chuyện kế tiếp cứ giao cho anh, không có việc gì đâu”.
Vu Kiệt khẽ nói, dịu dàng ôm lấy thân hình mảnh mai của Dương Cẩm Tú.
Suốt mấy ngày qua, hẳn là Cẩm Tú đã ngày đêm lo lắng cho anh, nên mới gầy đến như vậy.
Vu Kiệt cảm thấy không đành lòng, vòng tay ôm cô càng thêm chặt.
Sau khi Vu Kiệt ra khỏi phòng, Dương Cẩm Tú liền nói với anh chuyện anh trai của cô là Dương Kiếm đang bị bắt giữ tại Hương Thành, vì vậy, anh quyết định cùng cô đi giải quyết chuyện này trước.
Tuy nhiên, vừa nhìn thấy Vu Kiệt rời khỏi phòng, Trịnh Long không quên những lời mà anh Vu Sơn đã nhắn gửi, sau khi anh ta nói rõ cho Vu Kiệt, Vu Kiệt đã quyết định ghé khách sạn chào hỏi anh trai và chị dâu, cùng đứa cháu gái Nhã Nhã đáng yêu của mình một tiếng.
Hai anh em tâm sự một lúc, Vu Kiệt không muốn chậm trễ thời gian, cho nên đã vội vàng chào tạm biệt bọn họ, sau đó đi cùng Dương Cẩm Tú đến sân bay.
Lúc này, Trịnh Long bước tới, vẻ mặt anh ta vô cùng nghiêm túc, cúi người nói với Vu Kiệt: “Anh Kiệt, tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa”.
“Theo như lời căn dặn của anh, Mật Điệp Tư đã bố trí xong xuôi tại Hương Thành, chỉ đợi anh ra lệnh một tiếng mà thôi!”
“Tuy nhiên…”, từ trước đến nay Trịnh Long làm việc rất cẩn thận, anh ta đã sớm đi điều tra các thế lực ở Hương Thành một phen.
Vu Kiệt nhíu mày, ngẩng đầu hỏi: “Tuy nhiên cái gì?”
“Tuy nhiên, nếu như cậu Dương Kiếm xảy ra xung đột với cậu ấm ở đó vì nữ tiếp viên mời rượu thì theo như suy đoán của tôi, hẳn là chuyện xảy ra ở khu đèn đỏ nổi tiếng tại Hương Thành”, Trịnh Long dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Đứng sau lưng khu đèn đỏ kia là người của nhà họ Mạnh”.
Nhà họ Mạnh…
“Nhà họ Mạnh thế nào?”
Trịnh Long giải thích: “Nhà họ Mạnh là gia tộc thượng lưu ở khu vực Đông Lục, thế lực phân bố không nhỏ. Dù sao đó cũng là địa bàn của bọn họ, nếu như kinh động đến người nhà họ Mạnh hoặc những kẻ có liên quan đến nhà họ Mạnh thì…”
“Không cần nói nữa”, Vu Kiệt ngắt lời: “Hôm nay tôi đến là muốn cứu người, là đúng lý mà đến”.
“Nào có chuyện xảy ra xung đột lại giữ người”.
“Huống hồ, đối phương còn muốn chiếm đoạt 100 triệu tệ nữa chứ, về tình về lý, dù là địa bàn của anh cũng không ảnh hưởng gì cả”.
Nghe thế, Trịnh Long thầm bội phục, liền không nói gì nữa.
Chẳng mấy chốc, ba người đã lên máy bay tiến đến Hương Thành. Lúc hạ cánh, trời đã sụp tối, trên bầu trời còn sót lại một vài tia nắng yếu ớt lì lợm không chịu tắt. Máy bay đã hạ cánh an toàn, ánh tà dương chiếu lên cánh máy bay, lóe lên tia sáng rực rỡ.
“Thình thình thình…”
Một loạt tiếng bước chân từ xa vọng đến, khiến đám đông đều ngoái đầu nhìn.
“Wow, oai quá đi!”
“Bọn họ là ai vậy?”
“Đừng nói trên chuyến bay này có tội phạm truy nã, nên bọn họ đến bắt người đấy nhé!”
Đây là phản ứng khác biệt của một học sinh tiểu học, một phụ nữ và một ông cụ.
Nghe thấy tiếng kinh hô, Vu Kiệt không rảnh phản ứng, anh đang bận dìu Dương Cẩm Tú xuống máy bay.
Không ngờ, ba người vừa bước xuống bậc thang cuối cùng.
Cách đó không xa, một đám đàn ông mặc áo vest đen, vẻ mặt khắc khổ đồng loạt quỳ xuống, cùng hô vang.
“Chào mừng cậu chủ!”
“Chào mừng cậu chủ!”
“Chào mừng cậu chủ!”
Một đám người đông nghịt đồng loạt nghênh đón, khí thế có thể nói là hơn cả dời núi lấp biển.
Nhìn sơ qua cũng có ít nhất năm sáu trăm người.
Những hành khách vừa xuống máy bay đều bị khí thế của bọn họ dọa sợ, đứng ngẩn người tại chỗ, không biết trong số bọn họ, rốt cuộc ai có thể diện lớn như vậy.
Vu Kiệt liếc mắt liền nhận ra những người này đều là người của Mật Điệp Tư, anh hơi nghiêng sang một bên, áp vào tai Trịnh Long, nói: “Cậu sắp xếp à?”
Trịnh Long hoảng sợ, vội khoát tay chối: “Nào có, sao lại thế được! Chẳng lẽ tôi lại không biết anh Kiệt là người khiêm tốn sao?”
“Không phải là khiêm tốn, mà vốn dĩ tôi không thích thể diện kiểu này”.
Vu Kiệt thở dài nói: “Bảo tất cả bọn họ lui hết đi, ai lo việc người nấy”.
“Vâng”, Trịnh Long chạy về phía đám đông, ghé vào tai người cầm đầu nói vài câu, sau đó, đám người kia lập tức rời đi một cách quy củ.
…
Lúc này, trời đã tối hẳn, ánh trắng từ từ xuất hiện ở cuối đường chân trời, gió nhè nhẹ thổi, mang đến một chút lạnh lẽo.
Dương Cẩm Tú hít sâu một hơi, chà xát hai bàn tay vào nhau, ra ngoài quá vội, nên không xem dự báo thời tiết, không ngờ đêm nay lại hạ nhiệt độ.
Bỗng nhiên, một chiếc áo khoác ấm áp phủ lên vai, cô ngẩng đầu, liền nhìn thấy anh…
“Cô bé ngốc, em đang suy nghĩ gì đấy?”
“Anh, em… thật sự rất sợ!”
Dương Cẩm Tú xoay người ôm lấy Vu Kiệt, đầu tựa vào bả vai anh.
Vu Kiệt mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ về: “Có anh ở đây, anh cam đoan anh trai của em sẽ không có việc gì đâu”.
Dương Cẩm Tú ngẩng đầu, khóe mắt ngấn lệ.
“Đừng quá lo lắng… không phải trước đó bọn họ đã gọi điện đến sao? Giờ gọi qua thử xem, không sao đâu”.
Vu Kiệt cũng rất tò mò, rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám giữ người trái phép.
“Tút tút tút ~”
“Tút tút tút ~”
“Làm sao bây giờ? Đã gọi hai lần nhưng vẫn không có người bắt máy”.
“Có khi nào anh của em đã xảy ra chuyện rồi không? Phải làm sao bây giờ?”
Dương Cẩm Tú lo lắng dậm chân, âm thanh nức nở nghẹn ngào.
“Hay là điện thoại hết pin?”, Trịnh Long nói.
Dương Cẩm Tú lắc đầu: “Không đâu, không đâu, anh của em chưa bao giờ để điện thoại hết pin, chắc chắn là anh ấy đã gặp phải chuyện bất trắc…”
“Hai người không biết người nọ đã tra tấn anh ấy ở đầu dây bên kia như thế nào đâu…”
Nói xong, Dương Cẩm Tú nhào vào ngực Vu Kiệt, bật khóc nức nở.
Vu Kiệt cau mày.
Chỉ nói muốn 100 triệu tiền mặt tại Hương Thành, sau đó cúp điện thoại.
Có hơi khả nghi…
“Trịnh Long”.
“Anh Kiệt, anh nói đi”.
“Cho người tìm Dương Kiếm…”
“Reng reng reng... Reng reng reng...”
Ngay khi Vu Kiệt định vận dụng lực lượng của Mật Điệp Tư để tìm kiếm Dương Kiếm thì đột nhiên, chuông điện thoại trong tay Dương Cẩm Tú reo vang, là một tin nhắn ảnh.
Dương Cẩm Tú vội lau nước mắt, mở điện thoại lên.
Trước mắt ba người xuất hiện một tấm ảnh đẫm máu… Là một cái chân bị đứt!
Cái chân kia…
Không nghi ngờ gì nữa!
Nó là của Dương Kiếm!
Bọn họ đang uy hiếp sao?
Đòi tiền còn chưa đủ, lại dám khiến người bị thương.
Đây là muốn… tìm chết!
“Cẩm Tú!”
Dương Cẩm Tú té xỉu, Vu Kiệt vội đỡ lấy cô, ấn vào nhân trung, chỉ trong chốc lát, cô đã tỉnh lại, tuy vẫn còn yếu ớt.
Vu Kiệt sầm mặt, trong mắt lóe lên lửa giận.
Lại một lần nữa…
Người bên cạnh anh…
Bị thương…
Vu Kiệt nghiến răng ken két. Đọc truyện tại ( T RÙMtruyện.c o m )
“Anh Kiệt, thời gian không còn nhiều lắm, nên làm gì tiếp theo đây?”, Trịnh Long lo lắng hỏi.
Vu Kiệt nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh cẩn thận quan sát ảnh chụp, phát hiện chỉ có một cái chân bị đứt, cảnh vật xung quanh rất tối, dường như là chụp bằng đèn flash.
Nếu như Dương Kiếm bị đứt chân ở quán bar, vậy thì nhất định anh ta sẽ đến bệnh viện cầm máu.
“Trịnh Long! Lệnh cho người của Mật Điệp Tư đi tra cho tôi, trong vòng năm phút, tôi muốn biết Dương Kiếm đang ở bệnh viện nào tại Hương Thành”.
“Vâng!”, Trịnh Long không dám chậm trễ, vội mở điện thoại lên.