Từ lúc Dương Cẩm Tú nhận được điện thoại của anh trai đến giờ, nước mắt cô vẫn không ngừng tuôn trào.
Cô dựa vào tường, bên trong phòng phẫu thuật là anh trai đã bị phế một chân.
Nếu anh ấy tỉnh lại nhìn thấy chân của mình…
Sẽ khó chịu đến nhường nào…
Ông nội ơi…
Bố ơi…
Nếu như bọn họ biết được thì sẽ khó chịu đến mức nào…
Cứ nghĩ đến chuyện anh trai sau này sẽ sống cùng thương tật, nước mắt Dương Cẩm Tú lại không ngừng trào ra.
“Ting ting, ting ting”
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Dương Cẩm Tú lấy điện thoại ra, nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, cô trợn tròn mắt.
Là ông nội.
Cô vội vàng đánh hắng, lấy lại giọng, sau đó nghe điện thoại, nhẹ nhàng nói.
“Ông nội”.
Dương Chấn Hoa cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cứ nghĩ rằng là do ảo giác của mình nên không hỏi thêm.
“Cẩm Tú à, cháu có biết anh trai cháu ở đâu không? Gọi điện thoại cả ngày hôm nay đều không được, thằng nhóc này suốt ngày chỉ biết chạy lung tung thôi”.
Tim Dương Cẩm Tú bỗng nhiên thắt lại.
Hay là bây giờ nói cho ông nội biết?
Ông nội nhiều tuổi rồi, nếu như nghe xong chịu không nổi ngất đi thì làm thế nào!
“Cẩm Tú, gần đây cháu và cậu chủ ở thủ đô có ổn không!”
“Cậu chủ là người tốt, cháu ấy, đã tìm được hạnh phúc của mình rồi, ai dà, cháu đừng quên, nếu như anh trai cháu ỷ vào cậu chủ mà làm loạn thì cháu phải ngăn cản nó, đừng để nó chuốc thêm phiền phức, biết không?”
“Thằng nhóc đó, ai dà, ông cũng không quản nó nữa, Cẩm Tú à, sao cháu lại không nói gì thế? Không vui sao? Cẩm Tú…có…có phải là thằng nhóc Dương Kiếm đã gây chuyện, sau đó đến tìm cháu không? Cẩm Tú…”
Dương Cẩm Tú bịt chặt miệng.
Cô sợ.
Sợ ông nội biết chuyện liền chịu không nổi.
Cô khóc không thành tiếng, cố gắng kìm nén, không muốn phát ra âm thanh khiến ông nội nghe thấy.
Cuối cùng, sự im lặng kéo dài và giọng nói trầm khàn ban đầu của Dương Cẩm Tú đã khiến Dương Chấn Hoa nghi ngờ.
Sắc mặt ông ta sầm xuống, nói với giọng thận trọng và ôn hòa.
“Cẩm Tú, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Cháu không phải sợ, cháu nói cho ông biết đi, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Có phải anh trai cháu gây chuyện rồi không?”
Dương Cẩm Tú nhịn không nỗi nữa, cô òa khóc nức nở, nói với ông nội.
“Ông ơi…anh, chân…của anh ấy, chân của anh ấy bị phế rồi!”
Dương Chấn Hoa hoảng hốt, Dương Kiếm đang yên đang lành tự dưng chân bị phế rồi?
Ông ta nhướng mày!
“Dương Kiếm rốt cuộc đã gây chuyện với ai vậy?
“Không phải đâu ông ơi…anh ấy bị cậu chủ nhà họ Mạnh chặt đứt một chân…chảy nhiều máu lắm…”
“Ông ơi, cháu sợ lắm…”
“Cẩm Tú, cháu đừng khóc nữa, cháu nói cho ông biết cháu đang ở đâu?”
“…”
Dương Chấn Hoa trực tiếp bật dậy khỏi ghế, vẻ mặt lo lắng.
Quản gia Dương đứng bên cạnh nhìn thấy vậy liền cau mày, cũng lo lắng theo.
Sau khi nghe Dương Cẩm Tú nói xong, cúp điện thoại, tay Dương Chấn Hoa từ từ đặt xuống, siết chặt hai nắm đấm.
“Nhà họ Mạnh…ức hiếp người quá đáng!”
Lửa giận đùng đùng!
Ông cụ Dương hét lên một tiếng, đột nhiên ngồi phịch xuống, nhờ thở sâu nên khuôn mặt đỏ bừng mới dần dần bình ổn lại.
Quản gia Dương vội vàng chạy đến đỡ Dương Chấn Hoa, nhè nhẹ vỗ vào lưng ông ta.
Dương Chấn Hoa hít sâu liên tục vài lượt rồi nói với quản gia Dương.
“Gọi điện thoại cho Dương Sơn, bảo nó dừng hết tất cả mọi việc, đi Hương Thành cùng tôi!”
“Ông cụ! Ông cũng đi ạ?”
Quản gia Dương vô cùng sửng sốt, tuy rằng sức khỏe của ông cụ vẫn khỏe mạnh, nhưng tuổi tác vẫn là không tiện đi xa.
“Không thể không đi! Nhà họ Mạnh ức hiếp người quá đáng rồi, thực là không xem người nhà họ Dương ra gì!”
“Nhà họ Mạnh hắn là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một gia tộc nhỏ bé ở khu vực Đông Lục mà thôi. Lần trước ở Ninh Thành, ông cụ Lý có ý tốt giúp đỡ hắn một lần, hắn thật sự nghĩ rằng hắn là người đứng đầu thiên hạ chắc, tưởng rằng nhà họ Dương dễ bị bắt nạt lắm sao?”
“Lần này tôi đi là để muốn nhà họ Mạnh biết rằng, nhà họ Dương chúng ta không hề dễ chơi chút nào!”
Khụ khụ...khụ khụ khụ!”
Cháu trai duy nhất, cháu trai thừa kế gia tộc duy nhất của nhà họ Dương.
Vậy mà lại bị người ta chặt mất một chân!
Cục tức này.
Nhịn không nổi!
Tâm trạng Dương Chấn Hoa rất kích động nên quản gia Dương cũng không dám hỏi thêm, vội vàng đi báo cho Dương Sơn.
...
“Cái gì!”
“Chân của con trai tôi…bị phế rồi…”
Vốn dĩ Dương Sơn có một cuộc họp quan trọng ở công ty, đột nhiên ở nhà gọi điện thoại đến.
Ông ta đã cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vẫn tạm thời dừng cuộc họp lại.
“Quản gia Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chân của Dương Kiếm là do kẻ nào ra tay vậy?”
“Gia chủ, ông đừng lo, ông cụ bảo tôi nói lại với ông là gác lại mọi chuyện ở công ty, rồi dẫn tất cả vệ sĩ của nhà họ Dương đi Hương Thành với ông cụ”.
“Hương Thành? Được, tôi biết rồi, tôi sẽ về ngay”.
Cúp điện thoại, Dương Sơn vội vàng lên xe trở về nhà.
Trên đường về, Dương Sơn không ngừng huy động vệ sĩ, huy động hết tất cả lực lượng mà ông ta có thể huy động được.
Ông ta rất lo lắng.
Sao nhà họ Mạnh lại dám?
Khoảng ba mươi phút sau, Dương Sơn nhận được điện thoại.
“Gia chủ, báo cáo với ông, trên dưới nhà họ Dương tập hợp được tất cả ba trăm vệ sĩ”.
“Tổng cộng điều động được hơn mười chiếc máy bay trực thăng, hiện tại đã sẵn sàng xuất phát”.
“Hơn hai mươi chiếc xe tải cũng đã sẵn sàng để lên đường bất cứ lúc nào!”
“Tất cả đều đã bố trí xong xuôi, chỉ đợi ông ra lệnh mà thôi!”
Dương Sơn siết chặt điện thoại.
Rất tốt.
Ông ta sẽ không bỏ qua bất cứ kẻ nào bắt nạt con trai mình.
Bất kể là ai!
Ông ta lạnh giọng nói: “Xuất phát đi! Trong một giờ đồng hồ, phải có mặt ở Hương Thành!”
“Nhà họ Mạnh, hừ!”
“Muốn đấu thì đấu, ai sợ ai?”
…
Trong sân nhà họ Lý ở thủ đô.
Ưng vội vàng chạy qua hành lang, đi vào sân.
“Ông cụ Lý, có tin tức rồi”.
Ông cụ Lý và Lý Nam đang ngồi uống trà ở trong sân, sau khi nghe thấy tiếng của Ưng.
Ông cụ Lý nhấp một ngụm trà, mỉm cười: “Nhà họ Mạnh…lần này chết chắc rồi”.
Lý Nam nghe vậy, lo lắng nói.
“Nhà họ Mạnh là gia tộc đứng đầu ở khu vực Đông Lục, tuy không thể so sánh với những gia tộc ở thủ đô”.
“Nhưng…tốt xấu gì cũng là gia tộc lớn nhất ở Hương Thành, Vu Kiệt, nó…”
“Ha ha…không sao, không sao”.
“Chuyện này là do nhà họ Mạnh quá đáng, bởi vì một chuyện nhỏ mà phế mất chân của người ta”.
“Đừng nói là Tiểu Kiệt, ông cụ Dương nhất định sẽ không bỏ qua cho nhà họ Mạnh đâu”.
Ông cụ Lý cười ha ha phất tay, nói.
“Tiểu Kiệt nếu đã xuất quan, thì ắt hẳn đã nghĩ thông suốt cả rồi”.
“Bây giờ có lẽ nó đã lên đến một cảnh giới nhân sinh mới rồi”.
“Lý Nam, con là bố của Tiểu Phong, con nên tin tưởng Tiểu Phong, nó sẽ xử lý chuyện này một cách tốt đẹp”.
Lý Nam gật đầu.
“Vâng, không hổ là con trai của Lý Nam này!”
Ông cụ Lý và Ưng ngước mắt nhìn nhau cười.
“Lão Ưng, anh xem kìa, hahaha thằng nhóc này, toàn tự dát vàng lên mặt mình thôi!”
…
Tại Hương Thành.
Hàng chục chiếc xe mô tô phóng nhanh trên con phố vắng, tiếng rú ga chói tai, lao thẳng về phía bệnh viện số 1 ở Hương Thành…
Hàng chục chiếc xe mô tô này đồng loạt dừng lại trước cổng bệnh viện, gần cả trăm tên côn đồ cầm gậy sắt lao xuống như đang chờ đợi gì đó, cảnh tượng rất hoành tráng.
Không lâu sau, một chiếc Lamborghini Veneno nhả khói nghi ngút, thắng gấp dừng trước bệnh viện, lốp xe cọ sát xuống mặt đường mãnh liệt…tỏa ra mùi khét lẹt.
Của xe từ từ mở ra, một thanh niên với khuôn mặt giận dữ, ánh mắt sắc lẻm bước xuống.
“Cậu chủ Mạnh!”
Hơn một trăm người sau lưng hắn ta đồng loạt hô lên, khiến con phố yên tĩnh bỗng trở nên chấn động.
“Đội lính đánh thuê đâu?”
Mạnh Long giơ điếu thuốc lên rít vào một hơi, nhìn chằm chằm vào tên đàn em.
“Vâng! Cậu chủ Mạnh, bọn họ đã có mặt ở đây rồi!”
Mạnh Long hơi nghiêng đầu nhìn về phía đám lính đánh thuê, súng đã vác, đạn đã lên nòng, hắn ta lộ ra một nụ cười tà ác.