Đệ Nhất Lang Vương

Chương 324: Mày xứng không



Ở cửa, trên tay gã nào gã nấy cũng đang cầm vũ khí sắc bén nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt.

Bọn chúng khí thế bừng bừng, như thể từ lâu đã xem tên tạp chủng được nhặt từ ngoài thôn vào này như một kẻ đã chết.

Bọn chúng là người của trưởng thôn, nhận bổng lộc từ trưởng thôn, chơi bời lêu lổng, tác oai tác quái quen rồi, đột nhiên có người đến tước đoạt quyền lợi của bọn chúng, làm lung lay địa vị của bọn chúng trong thôn, bọn chúng vô cùng phẫn nộ.

Cho nên bọn chúng đến rồi!

Nhưng…

Bọn chúng không hề biết rằng!

20 triệu tiền quyên góp cho thôn Vu Gia thông qua quỹ từ thiện là do ông nội ruột của Vu Kiệt bỏ ra!

Gia tộc đứng đầu ở thủ đô, thậm chí là gia tộc đứng đầu cả nước, ông cụ nhà họ Lý.

Người dân trong thôn vẫn phải tiếp tục chức trách của mình, thậm chí càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Dưới sức ép của lợi ích và quyền thế, khuôn mặt của mỗi người dân hiền lành tốt bụng ngày xưa dần dần trở nên méo mó, làm trái lương tâm, giống như bây giờ...

“Đến đúng lúc lắm…nhanh…nhanh đem hai tên vô dụng khiến thôn chúng ta nhục nhã vứt ra ngoài!”

“Đúng, đúng, đúng, đặc biệt là ông già Vu Hải kia, gây chuyện một lần còn chưa đủ, giờ lại muốn gây chuyện thêm lần nữa, thật là phiền phức, đồ trời đánh, chết sớm đi cho rồi!”

“Không sai…”

“…”

Nghe vậy, chú Hải chợt cau mày, khuôn mặt đầy thăng trầm kia bỗng trở nên vô cùng phức tạp.

Nhìn thấy đám người cường tráng vạm vỡ đứng ở cửa kia là người của trưởng thôn, ông ta giật mình, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Cả người ông ta run lên nhanh chóng đi đến chắn trước người Vu Kiệt và Vu Sơn: “Các…các người muốn làm gì?”

“Làm gì?”

Gã trưởng thôn cười khinh miệt.

“Chuyện này mà còn phải hỏi sao?”

Vu Quý phất tay một cái, chỉ về phía Vu Kiệt và Vu Sơn, tức giận quát: “Trói hai tên đó lại cho tôi, nhanh!”

“Vâng”.

Dứt lời, mấy chục gã đàn ông đó liền cầm vũ khí lên, từng đôi mắt giống như chó điên vừa được thả ra khỏi chuồng, thi nhau lao đến.

Người dân bao vây chỉ trích lúc nãy, hiện tại chia nhau chạy trốn tán loạn.

“Không hay rồi”.

Sắc mặt chú Hải tái mét: “Nhanh chạy đi…nhanh…”

Nhưng…

Đúng lúc tay của Vu Hải đang chuẩn bị rơi xuống người của Vu Kiệt, muốn dùng hết sức lực đẩy anh đi, thì một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy vai ông ta, trực tiếp chắn trước người bảo vệ ông ta.

Vu Hải ngước mắt lên nhìn, liền thấy một bóng lưng vững vàng như núi Thái Sơn ngay trước mặt.

Vu Kiệt tiến về trước một bước.

Trên khuôn mặt ngăm đen kiên định, không có chút hoảng sợ, bình tĩnh như nước, không có một chút dao động.

“Để cháu lên đi!”

“Tiểu…Tiểu Kiệt…”

Vẻ mặt chú Hải đanh lại, ông ta vừa định lên tiếng, nhưng không kịp rồi.

Vu Kiệt bước nhanh như chớp, mượn lực lao vào trong đám người kia.

Rất nhanh!

Nhanh đến nỗi…không ai có thể theo kịp!

Anh là một người bình thường.

Từ trước đến nay Vu Kiệt chưa bao giờ nghĩ mình ưu tú đến mức nào hay mình mạnh mẽ đến chừng nào.

Nhưng…

Điều này không có nghĩa là anh có thể cho phép bất kỳ ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ mình, thậm chí là muốn đánh giết mình.

Một mình muốn độc chiếm hết 20 triệu tiền quyên góp, còn đánh gãy chân của chú Hải, muốn tìm ông hỏi cho ra nhẽ, nhưng ông lại muốn dùng cách thức này để giải quyết.

Dựa vào cái gì?

Ông dựa vào cái gì!!!

Tất cả phẫn nộ đều biến thành kình lực tụ vào nắm đấm của Vu Kiệt, anh sớm đã biến thành hóa kình, tốc độ còn nhanh hơn trước gấp đôi.

Nhưng mà trong mắt Vu Quý và Vu Bưu, Vu Kiệt không khác gì là đang tự tìm đường chết.

“Haha!”, Vu Bưu cười khinh bỉ.

Hắn nhìn đôi chân bị gãy của mình, vũng máu kia khiến đôi mắt hắn ta đỏ hoe!

Vẻ mặt hắn ta dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm bóng lưng của Vu Kiệt: "Đồ chó, tạp chủng, mày đi chết đi, đi chết đi!"

“Con mẹ nó mày tưởng mày là cái thá gì, quay phim điện ảnh đấy à?”

“Mày tưởng một mình mày có thể đánh thắng bao nhiêu người? Mày xứng không?

“…”

Tất cả dân làng cũng lộ ra ánh mắt chế giễu.

Dám liều mạng với thuộc hạ của trưởng thôn - những gã đàn ông cường tráng này?

Cực kỳ ngu xuẩn.

Đứng ở cổng lớn, một đôi mắt lạnh lùng gay gắt nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt đang xông vào đám người kia.

Khóe miệng Vu Quý khẽ nhếch lên: "Đồ vô dụng, giống hệt bố mẹ mày, con trai ruột do mình tự tay nuôi lớn vậy mà lại vứt hết mặt mũi của tổ tông để đi ở rể, một tên tạp chủng được nhặt về nuôi cùng với một thằng ngu mà cũng dám mơ tưởng một mình đánh lại mấy chục người của tao?”

“Bây giờ cũng không phải là thời cổ đại, thật sự nghĩ rằng một mình có thể đánh…”

Nhưng…

Gã vừa mới nói được một nửa, đột nhiên dừng lại.

Giống như bị mắc xương cá ở cổ họng, không nói nên lời.

Sau đó!

Gã bị sốc thật rồi!

Cảm giác như bị kim châm, không thể tả được!

Giống như cơn đau nóng bừng rát cả mặt.

Trước tầm mắt của mọi người, đó là cảnh tượng căn bản không thể xảy ra nhất nhưng đã xảy ra.

“Hắn…hắn làm sao?”

“Cái gì?”

“Sao có thể như thế được?”

“…”

Sau một hồi kinh ngạc, vẻ mặt ai nấy cũng hoảng hốt giống như gặp phải quỷ.

Vu Kiệt di chuyển rồi.

Đúng lúc anh xông vào đám đông, một gã đàn ông cởi trần, vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, cao hơn mét tám, cũng lập tức lao đến.

Giống như một cành cây gãy, nhẹ ngàng bị bẻ gãy.

Không ai nhìn thấy, động tác của anh như thế nào.

Không phải là không muốn xem, mà là…không thể quan sát kịp.

Thân thủ mà Vu Kiệt vừa thể hiện ngay giây phút đầu tiên này so với cảnh tượng mà anh đã ra tay với Vu Bưu vừa nãy mạnh liệt hơn nhiều.

Vu Bưu ngây người.

Giây tiếp theo!

Vu Kiệt đột nhiên giơ chân lên, một đạp giống như cung tên hướng về phía trước, lại một gã nữa bay ra ngoài.

“Cơ hội tốt!”

Một gã nào đó đứng bên cạnh nhìn thấy Vu Kiệt giơ chân lên, nắm bắt cơ hội, vung côn đánh về phía chân còn lại của Vu Kiệt.

Chỉ là… hắn đánh giá quá thấp thực lực của Vu Kiệt!

“Muốn chết!”

Vu Kiệt siết chặt năm ngón tay, một cú đấm lao ra như rồng bay, nửa giây trước khi cây côn được ném ra, một cú đấm trực tiếp giáng vào mặt gã đàn ông kia.

“Bụp!”

Răng rơi đầy đất!

Máu trong miệng thi nhau trào ra.

Gã đàn ông kia ngã rầm xuống đất.

Xoẹt!

Chỉ mới vài giây trôi qua, những gã đàn ông lực lưỡng này đều đã vị Vu Kiệt vây chặt, tất cả đều choáng váng.

Nói cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là thanh niên lười biếng ở một ngôi làng nhỏ trên núi, không phải là vệ sĩ được đào tạo chuyên nghiệp hay là côn đồ, làm sao lại có thể khó chơi đến vậy chứ?

Đặc biệt là…

Trong ấn tượng của bọn chúng, một tên tạp chủng được bố mẹ nhà họ Vu nhặt về vuôi, hắn chỉ là một kẻ vô dụng thôi mà!

Mới có mấy năm?

Làm sao lại…

“Chuyện…chuyện…”, sau một hồi sững sờ, những gã đàn ông đó đều vô thức lùi về sau.

Những người dân ban đầu nghĩ rằng Vu Kiệt sẽ chết thảm, giờ phút này đều nói không nên lời.

Bọn họ nhìn nhau, sau đó ngẩng mặt lên với vẻ lo lắng...cùng một chút vui mừng.

“Độp!”

Âm thanh nặng nề này đã trực tiếp phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Vu Quý hoảng rồi.

Gã biết rõ chính mình rốt cuộc đang làm những gì, hiểu rất rõ.

Gã giơ tay hất đổ bình gốm bên cạnh, quát lớn: "Một đám vô dụng, ai bảo các người lùi lại, hắn chỉ có một mình, con mẹ nó các người sợ gì chứ, giết chết hắn cho tôi!"

“Nhanh, xông lên hết cho tôi!”

Vừa nghe thấy tiếng thét của Vu Quý, những gã đàn ông này chợt bừng tỉnh, hét lên một tiếng rồi lại lao về phía Vu Kiệt.

Nhưng…

Lúc bọn chúng kịp phản ứng thì đã muộn rồi.

Cũng chính ngay lúc Vu Quý, trưởng thôn của thôn Vu Gia vừa nói xong chữ cuối cùng, sau lưng gã bỗng xuất hiện một bóng người giống như thần chết.

Một loại sát khi lạnh lẽo ngưng đọng lại, lạnh đến thấu xương, giống như kim bạc đâm xuyên vào xương cốt.

Bên tai gã truyền đến một giọng nói lạnh lùng…

“Giết tao?”

“Mày xứng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.