Đệ Nhất Lang Vương

Chương 331: Hội thương nghiệp Vạn Hải



Ở Giang Thành…

Không khí trong tập đoàn nhà họ Đổng, tập đoàn đẳng cấp nhất ở Giang Thành hôm nay không được dễ chịu cho lắm. Ai nấy trong công ty đều vô cùng bận rộn, sắc mặt cũng không được vui.

Lý do không có gì khác, chính là sau khi thị trường chứng khoán lên sàn hôm nay thì cổ phần nhà họ Đổng đã sụt giảm một cách nhanh chóng.

Lý do đến bây giờ vẫn chưa ai biết được nên ai nấy trong công ty đều vô cùng lo lắng.

Trong tòa cao ốc công ty, một nhân viên thần sắc hoảng loạn vội cầm tài liệu xoay người đi nhưng lại không để ý phía sau có người.

“Rầm” một tiếng! Nhân viên và người phía sau va mạnh vào nhau.

Tập tài liệu rơi đầy đất nên lúc này đều lộn xộn hết cả.

“Chuyện gì vậy, chuyện gì vậy”, một người đàn ông giọng nói đầy bực tức sau khi nghe thấy âm thanh ồn ào đó thì đi ra khỏi văn phòng, quét nhìn mọi người quát.

Không khí lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người lại tiếp tục bận rộn với công việc của mình.

Trong một ngày đặc biệt như hôm nay, không ai dám nói gì tiếp.

Sau khi thấy mọi người yên tĩnh trở lại, người đàn ông xoay người đi vào văn phòng chủ tịch ở tầng cao.

“Cốc, cốc, cốc”.

“Vào đi!”, bên trong truyền lại giọng nói của một người trẻ tuổi.

Người đàn ông đẩy cửa đi vào, cúi đầu cung kính đi đến trước bàn của chủ tịch.

“Cậu chủ Đổng!”

“Các nhân viên, ngoài vẻ mặt có chút căng thẳng thì còn lại đều rất bình tĩnh, xin cậu chủ cứ yên tâm”, người đàn ông đó khom lưng, cung kính nói.

Trước đây, cậu chủ Đổng, một trong bốn tài tử nổi danh cả nước mỗi lần đến công ty thì đều có trợ lý xử lý tất cả công việc.

Nhưng lần này chỉ sau hai tiếng gọi điện thoại mà cậu chủ trong gia tộc này đã đến công ty.

Lần này không biết tập đoàn Đổng Thị là lành hay dữ.

“Ừm! Tôi biết rồi, bây giờ tôi phải về nhà một chuyến nên ở đây giao cả cho anh”.

Cậu chủ Đổng cũng không ngẩng đầu lên, cứ nhìn tài liệu trong tay, giọng điệu vô cùng bình thản.

Người đàn ông thấy thế thì vui mừng đến phát khóc. Đây có khác nào mình đã có được sự thừa nhận của cậu chủ của gia tộc lớn này.

Vì vậy, anh ta khom lưng nói: “Xin cậu chủ Đổng cứ yên tâm, tôi hiểu rồi ạ, tôi sẽ xử lý tốt công việc của công ty”.

Đổng Sinh không nhìn anh ta mà đặt tài liệu xuống, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài rồi đi xuống dưới tầng.

Một chiếc xe Maybach đã đậu ở dưới tầng, bảo vệ cung kính đứng thẳng ở trước cửa xe để ‘hầu hạ’ Đổng Sinh.

Sau khi lên xe, siêu xe như con ngựa phóng vụt đi.

“Ở nhà thế nào rồi?”, Đổng Sinh sắc mặt ngưng trọng, chau mày hỏi.

Sản nghiệp của nhà họ Đổng phân bố rất rộng rãi, lần này bị sụp đổ quá đột ngột nên khiến Đổng Sinh thậm chí cả nhà họ Đổng có chút trở tay không kịp.

Mặc dù nói hiện giờ sản nghiệp trong nhà đều do mình quản lý nhưng ông nội vẫn biết được ít nhiều.

Ông nội đã lớn tuổi, Đổng Sinh rất sợ…

“Cậu chủ Đổng cứ yên tâm! Ở nhà đã có ông chủ rồi nên nhất định không có vấn đề gì lớn đâu”, trợ lý ở bên cạnh cẩn thận nói.

Đổng Sinh nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Cỏ cây hoa lá hai bên đường dạt hết về sau, không hiểu sao tâm trạng Đổng Sinh không thể bình tĩnh được.

Chiếc Maybach này có tốc độ nhanh như chớp mắt rồi đi về phía nhà họ Đổng.

….

Trong trang viên của nhà họ Đổng, sau khi thu đến thì thời tiết cũng mát mẻ hơn rất nhiều.

Mấy ngày nay ở Giang Thành đều có mưa dày hạt mãi không tạnh, trong trang viên của nhà họ Đổng cũng mưa nhỏ, không khí có chút lạnh.

Nhà họ Đổng đứng vững ở Giang Thành khá lâu, là gia tộc hạng một trong Giang Thành.

Nhưng lúc này gia tộc đang đứng trước sóng gió, khó khăn chồng chất khó khăn.

Ông cụ Đổng ngồi trong phòng mà sắc mặt ngưng trọng, ông ta không nói lời nào mà với dáng vẻ điềm tĩnh như kiểu núi Thái Sơn có sập xuống thì mặt cũng không biến sắc.

Thông tin thị trường chứng khoán đột nhiên sụt giảm là điều ông cụ Đổng không thể ngờ tới.

Lão quản gia vội vàng chạy vào, chau mày báo cáo: “Ông chủ… Ông chủ… Đám người giúp việc đã sắp xếp ổn thỏa rồi, chỉ là…”.

Quản gia ngập ngừng một lát rồi mới nói tiếp: “Chỉ là họ nói nhận ân huệ của nhà họ Đổng nên không muốn rời đi”.

“Khụ! Khụ khụ!”, ông cụ Đổng khẽ ho hai tiếng, thần sắc ngưng trọng mà còn kèm theo uy nghiêm khó cưỡng.

“Cứ làm như thường lệ đi”.

“Phải rồi! Cậu chủ cũng… Sắp đến rồi chứ?”, ông cụ Đổng hỏi.

“Vâng! Cậu chủ đang trên đường đi rồi ạ”.

“Cậu chủ đến công ty trước ạ…”, quản gia ở bên cạnh cung kính nói.

Ông cụ Đổng gật đầu, cầm chén trà lên thổi mấy cái, đang định uống thì không ngờ…

Ở cửa có một người trẻ tuổi lớn bước đi vào.

“Cậu chủ!”, quản gia hô lên một tiếng, thần sắc căng thẳng trên mặt giờ đây dễ chịu hơn hẳn.

Cậu chủ về rồi!

Nhà họ Đổng lại như được đón hy vọng!

Ông cụ Đổng nghe thấy quản gia hô lên thì vẫn bình tĩnh ngồi uống trà.

Quản gia khẽ lùi ra bên ngoài rồi đóng cửa lại.

Trong phòng lúc này chỉ còn hai ông cháu.

“Ông ơi! Cháu về rồi!”, Đổng Sinh đi đến trước mặt ông cụ Đổng, chau mày, mặt còn mang theo vẻ ủ dột.

“Ông nội! Tất cả trên dưới của công ty đều sắp xếp ổn rồi”.

Ông cụ Đổng gật đầu, sau đó đặt chén trà xuống, nói: “Trong nhà cũng sắp xếp ổn thỏa rồi”.

“Lần sụt giảm thị trường chứng khoán này đả kích không nhỏ cho nhà họ Đổng”, ông cụ Đổng thở dài một tiếng rồi vuốt râu, nhìn Đổng Sinh nói.

Đổng Sinh là cháu nội trong gia tộc, sau này sẽ là người kế thừa gia nghiệp.

Đứng trước bất cứ đả kích nào thì anh ta nhất định phải bình tĩnh nghĩ ra cách.

“Đổng Sinh! Cháu có điều tra được kẻ đứng sau sai khiến là kẻ nào không?”

Đổng Sinh nhìn ông nội, mặt mày ủ rũ, cúi đầu nói: “Ông! Sau khi quay về cháu đã đến công ty luôn nên vẫn chưa điều tra được…”.

“Công ty quan trọng nhưng cháu phải biết lúc này việc gì quan trọng hơn cả”.

“Nếu như đầu nguồn không giải quyết xong thì phía sau làm sao đảm bảo được”.

Ông cụ Đổng nói từng câu từng chữ mà như lưỡi dao đâm vào tim Đổng Sinh.

Đây là đạo kinh doanh mà ông nội dạy mình. Anh ta đáp: “Cháu biết rồi ạ! Cháu nhất định sẽ ghi nhớ ạ”.

“Nhưng ông ơi, rốt cuộc là ai giở trò ạ?”, Đổng Sinh sắc mặt lo lắng, lên trước một bước, sốt sắng hỏi.

Ông cụ Đổng thở dài, hồi lâu ông ta đứng dậy rồi chau mày nói: “Người đi thăm dò tin tức đã truyền tin về. Đó là do hội thương nghiệp Vạn Hải làm”.

Hội thương nghiệp Vạn Hải?

Trong lòng Đổng Sinh thấy run rẩy, chau mày lại suy nghĩ.

Tập đoàn Đổng Thị và hội thương nghiệp Vạn Hải trước nay đều là nước sống không phạm nước giếng mà!

Sao hội thương nghiệp Vạn Hải lại có thể…

“Hội thương nghiệp Vạn Hải chẳng qua cũng chỉ là mới nổi, luận về tài lực và thực lực thì có điểm nào so sánh được với nhà họ Đổng ạ?”

“Đổng Sinh! Lẽ nào cháu thật sự nghĩ một hội thương nghiệp Vạn Hải nhỏ bé có thể làm lay động cây đại thụ như nhà họ Đổng sao?”, ông cụ Đổng nhìn Đổng Sinh, trong ánh mắt toát lên vẻ lão luyện.

“Á… Vậy là kẻ nào ạ?”, Đổng Sinh nheo mắt lại, hỏi.

Đáng ngờ quá…

Sau đó dường như anh ta nghĩ đến gì đó rồi lớn tiếng nói: “Lẽ nào phía sau hội thương nghiệp Vạn Hải vẫn có người khác ạ”.

“Ông cũng chỉ đoán thôi, ông không biết là kẻ nào đang ra tay với nhà họ Đổng”.

Hai tay Đổng Sinh nắm chặt.

Đáng chết!

Một hội thương nghiệp Vạn Hải nhỏ bé mà dám động vào nhà họ Đổng.

Thật sự nghĩ rằng danh tài tử của mình chỉ là hư danh thôi sao?

“Ông ơi! Giờ cháu sẽ đến hội thương nghiệp Vạn Hải đó một chuyến”.

“Cháu muốn nhìn xem, hội thương nghiệp Vạn Hải này có năng lực đến mức nào?”

“Cả Giang Thành này, nhà họ Đổng chúng ta lần đầu bị kẻ khác giở trò phía sau như này”.

“Thật sự tưởng rằng cháu tàn phế năm năm thì giờ chỉ là một tên phế vật sao?”, nói xong Đổng Sinh xoay người đi, lập tức đi về phía hội thương nghiệp Vạn Hải.

Một trận sóng gió lớn sắp đến với hội thương nghiệp Vạn Hải, đây mới chỉ là mở đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.