Đệ Nhất Lang Vương
Gió!
Mưa!
Gào thét!
Mãnh liệt, dữ dội!
Thi nhau quật vào tòa nhà Hội thương nghiệp.
Bên ngoài cửa sổ.
Cuồng phong gào rú!
Bên trong cửa sổ.
Không khí trầm lặng, nhiệt độ lạnh đến cực điểm.
Vu Kiệt nhìn hội trưởng Lý, chân ông ta đã mềm nhũn, run cầm cập như sắp ngã xuống, mặt anh không cảm xúc, lạnh nhạt nói.
“Ông còn hai phút”.
Hội trưởng Lý nhìn Vu Kiệt đang gần trong gang tấc.
Ông ta không dám tưởng tượng tên điên đang đứng trước mặt mình đây, sẽ làm ra chuyện điên rồ gì nữa không.
Hội trưởng Lý nuốt nước bọt cái ực, giống như thông cổ họng.
Ông ta vội vàng đưa mắt quét một lượt, liếc thấy gã đàn ông lực lưỡng đang gục trên mặt đất như một cái xác.
Người của tao…
Cứ như vậy mà bị đánh bại?
Toàn là đồ vô dụng!
Con mẹ nó!
Con chó khốn nạn này!
Chân hội trưởng Lý co lại, nhích từng chút một về phía sau.
Nhưng ông ta vẫn nghển cổ ra như cũ, mắt nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt, giống như cây ngay không sợ chết đứng nói.
“Mày dựa vào cái gì mà đến đòi tiền!”
“Mày có chứng cứ không, đồ khốn nạn!”
“Con mẹ nó, bớt ngậm máu phun người đi, không phải là cần tiền sao? Ông đây thưởng cho mày mấy triệu cút về nhà mà ăn cơm đi!”
Vu Kiệt vẫn phớt lờ mấy lời khiêu khích của hội trưởng như cũ.
Đôi mắt lạnh lẽo thậm chí không thèm nhìn ông ta, lạnh lùng nói.
“Ông còn một phút”.
“!”, hội trưởng Lý.
Tên điên này!
Rốt cuộc muốn làm gì!
Không biết từ lúc nào, trán hội trưởng Lý đã toát đầy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ướt đẫm cả mặt.
Rõ ràng thời tiết hôm nay rất lạnh, nhưng do căng thẳng nên mồ hôi trên mặt ông ta cứ liên tục toát ra.
Vừa nóng vừa lạnh.
Hội trưởng Lý cảm thấy hơi đau đầu.
Hai hàm răng cứ run cầm cập vì lạnh, ông ta vừa run, tốc độ lùi về sau càng nhanh.
“Mày…mày…mày…tự tiện đột nhập vào văn phòng của tao…”
“Mày…mày phạm pháp…tao nói cho mày biết”.
Xoẹt!
Lời này vừa dứt!
Vu Kiệt nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh đến thấu xương, lạnh giọng nói.
“Là tôi đột nhập?”
“Vểnh cái lỗ tai heo của ông lên nghe rõ cho tôi, tôi rõ ràng đã tự giới thiệu, bảo thư ký của ông lên thông báo rồi”.
“Là ông xem thường người khác, gọi bảo vệ ra tay đánh tôi”.
“Đây chính là tôi phạm pháp?”
Vừa nói, Vu Kiệt vừa bước đến gần ông ta.
“Mày mày mày! Tao nói cho mày biết…”
“Mày đừng có làm loạn…”
Đột nhiên!
Giống như ông ta đã nghĩ ra điều gì đó, đứng vững, ưỡn ngực, khinh thường nói.
“Mày ra vẻ cái gì chứ, một kẻ nghèo rớt mồng tơi không có lai lịch gì như mày!”
“Mày có tin chỉ cần một cuộc điện thoại của tao, liền có người ở cục cảnh sát đến bắt mày đi không?”
Vu Kiệt cười lạnh, không coi ai ra gì, căn bản không hề để ý đến lời của ông ta.
Sau đó.
Vu Kiệt cau mày.
Cục cảnh sát?
Lại là…câu kết với thương nghiệp quốc doanh?
Thật là dẹp không hết được cái đám tham nhũng này!
Vu Kiệt thở dài.
Sau đó.
Anh lên tiếng.
Giọng nói bình tĩnh và lạnh lùng, vô cùng chân thật.
“Được thôi, tôi cho ông thời gian gọi điện thoại”.
“Hôm nay tôi muốn xem xem, cục cảnh sát Giang Thành sẽ xem trọng quyền lực hay là xem trọng pháp luật!”
“Dựa vào cái loại người luôn chèn ép dân làng, ức hiếp dân thường như ông”.
“Tôi thật sự muốn xem thử, hôm nay bọn họ đến đây để bắt ông hay là bắt tôi!”
Hội trưởng Lý điên cuồng cười lớn.
Mồm còn hôi sữa mà dám cả gan làm loạn.
Thật sự tưởng rằng bản thân lợi hại lắm hay gì, ngay cả cục cảnh sát cũng không xem ra gì?
“Haha! Mày muốn chết à! Mày đợi đấy cho tao!”
Hội trưởng loạng choạng lao đến vớ lấy điện thoại trên bàn làm việc.
Đổng Sinh đứng bên cạnh thấy vậy, vẻ mặt bỗng nhiên chùng xuống.
Thật hèn hạ.
Còn gọi đến cục cảnh sát.
Bây giờ phải làm thế nào!
Ông nội!
Tìm ông nội!
Ông nội biết rất rõ anh Vu có thân phận thật sự là gì!
Nhất định phải để ông nội biết chuyện này, nếu không!
...
Trang viên nhà họ Đổng.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi tí tách, gió thổi rất mạnh.
Lúc này ông cụ Đổng đang chắp tay sau lưng, đứng trước cửa sổ.
Ông ta vừa ngắm mưa vừa nghĩ đến Đổng Sinh.
Đến bây giờ vẫn chưa có chút tin tức gì báo về...
Có phải đã gặp chuyện gì khó giải quyết rồi không?
Ông cụ Đổng thở dài nặng nề, suy nghĩ.
Đột nhiên!
Tiếng bước chân vội vàng của ông quản gia từ phía hành lang truyền đến.
Ông cụ Đổng khẽ cau mày, xưa nay ông quản gia vốn vẫn luôn điềm đạm sao bây giờ lại gấp gáp như vậy.
Phải chăng là!
Đổng Sinh!
Ông cụ quay đầu lại, nhìn về phía cửa nơi ông quản gia đang chạy đến.
Đang muốn mở miệng hỏi, không ngờ ông quản gia đã lên tiếng trước.
“Ông cụ...ông cụ, không xong rồi!”
Xoẹt!
Nghe vậy, tim ông cụ bỗng nhiên đập thình thịch.
Lẽ nào...
Ông quản gia thở hổn hển, tay cầm điện thoại, nói.
“Ông cụ...Đổng Sinh...Đổng Sinh cậu ấy...”
Đổng Sinh!
Nó thế nào?
Xảy ra chuyện rồi sao?
Không đợi ông quản gia nói hết câu, ông cụ Đổng đã trực tiếp lấy điện thoại đặt lên tai mình, vẻ mặt căng thẳng.
“Alo! Đổng Sinh! Cháu ở đâu?”
“Ông nội?”
Sau khi nghe thấy giọng của Đổng Sinh vẫn bình thường, ông cụ mới thở dài một hơi, đánh hắng một cái, bình tĩnh lại nói.
“Vẫn chưa xử lý xong sao?”
“Ông nội ơi! Xảy ra chuyện rồi, anh Vu cũng đến Hội thương nghiệp xử lý chuyện của thôn Vu Gia!”
Giọng nói của Đổng Sinh trong điện thoại có chút sốt sắng.
Còn ông cụ vừa nghe vậy, lại có hơi bối rối.
Cậu chủ nhà họ Lý?
Sao lại ở...Hội thương nghiệp?
“Cậu ấy xảy ra chuyện gì vậy?”, giọng ông cụ Đổng bỗng trở nên nghiêm túc, sắc mặt chùng xuống.
“Ông nội ơi, ông hội trưởng Hội thương nghiệp không biết tốt xấu kia đã gọi điện thoại cho cục cảnh sát, bây giờ phải làm thế nào”.
Cục cảnh sát?
Ha!
Ông cụ cười lạnh một tiếng.
Cậu chủ nhà họ Lý, gia tộc hào môn ở thủ đô là thân phận thế nào chứ!
Cục cảnh sát thì đã sao?
Một tên hội trưởng nhỏ bé mà gan to bằng trời nhỉ!
“Cháu đừng sợ, bây giờ ông sẽ dẫn người đến đó!”
“Ông nội! Ông sẽ đến đây ạ?”
“Nhớ rõ, với thân phận của cậu Vu thì không có bất kỳ người nào đủ khả năng đụng đến, cháu chỉ cần bảo vệ tốt cậu Vu là được”.
“Vâng, thưa ông nội, cháu biết rồi ạ! Cháu sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ anh ấy”.
“Tút”.
Dứt lời, ông cụ Đổng cúp điện thoại, ông ta nghiêm mặt lại, dặn dò quản gia.
“Tập hợp tất cả vệ sĩ lại!”
“Vâng! Thưa ông cụ!”
Mặc dù ông quản gia không hiểu, tại sao Đổng Sinh không có chuyện gì mà vẫn phải tập hợp vệ sĩ.
Nhưng vẫn không dám chậm trễ, lập tức đi ngay.
Ông cụ Đổng cứ đi lui đi tới trước cửa sổ.
Cuối cùng, ông ta lấy điện thoại ra, rồi gọi cho ai đó.
“Alo?”
Một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên.
Ông cụ Đổng lập tức nhận ra đây chính là giọng nói của Lão Ưng, người của Mật Tư Điệp.
Mặc dù ông ta không biết tại sao Lão Ưng lại nghe điện thoại.
Nhưng tình hình cấp bách, không có thời gian suy nghĩ nên ông ta vội vàng xin chỉ thị.
“Lão Ưng, tôi có chuyện gấp cần xin chỉ thị của ông cụ Lý”.
“Là như thế này, cậu chủ ở Giang Thành đang gặp phải chút chuyện khó giải quyết, tôi muốn đích thân dẫn người đến giúp cậu chủ!”
“Không biết ông cụ Lý...”
Ông cụ Đổng dè dặt cẩn thận xin chỉ thị.
Chỉ là nói chuyện qua điện thoại, nhưng ông ta vẫn đang cung kính cúi người.
“Ông...tự xem tình hình mà xử lý đi...”
Trong điện thoại vang lên một giọng nói yếu ớt, cùng với tiếng thở mạnh.
Ông cụ Đổng đang sốt sắng lo lắng cho cậu chủ Lý nên không phát hiện ra.
“Vâng! Tôi hiểu rồi!”
Sau đó, ông cụ Đổng vội vàng đứng dậy đi đến Hội thương nghiệp.
Nhưng mà.
Ông cụ Đổng không hề biết rằng.
Đúng lúc này, tại một bệnh viện tư nhân hàng đầu ở trên rừng sâu núi thẳm nào đó trong thủ đô.
Ông cụ Lý đang đeo máy thở, yếu ớt nằm trên giường bệnh.
Bên cạnh không chỉ có Lão Ưng, mà còn có cao thủ trên dưới của nhà họ Lý vây quanh phòng bệnh.
Sau khi cúp điện thoại, ông cụ Lý vẫy tay, ý bảo Lão Ưng đến gần.
Đột nhiên.
Giây tiếp theo, ngay lúc đó.
Ông cụ Lý bỗng phun ra một ngụm máu, nhuộm đỏ cả chiếc chăn trắng.
“Ông cụ!”
“Ông cụ!”
Những vệ sĩ đứng xung quanh đó bỗng nhiên trợn mắt, càng vây chặt lại…
“Nhanh! Gọi bác sĩ!”
“Nhanh!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.