Hội trưởng Lý có chút bối rối, đôi mắt mở to có chút không tin nhìn Trương Thế Đào.
Người này không phải do ông ta gọi đến để bắt thằng nhóc này hay sao?
Ông ta đường đường là giám đốc Trương, người nắm giữ quyền lực của Giang Thành.
Sao lại có thể nói chuyện một cách cung kính tôn trọng như vậy với một thằng ranh con nhà quê hôi hám chứ?
Chuyện này có chút khó tin...
Đây chẳng qua chỉ là một thằng nông dân mà thôi!
Đổng Sinh thấy vậy thì chợt nhận ra rằng mình đã lo thừa, anh Vu không hổ là anh Vu!
Tuy nhiên, trong lòng Trương Thế Đào khẽ giật thót.
Xong rồi!
Nếu chuyện này không được giải quyết ổn thỏa, vậy thì không đơn giản là việc ông ta có muốn tiếp tục ngồi ở vị trí này hay không nữa.
Ông ta đột ngột đứng dậy, thu lại vẽ lãnh đạm trước đó.
Thay vào đó là một khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.
Chỉ thấy ông ta hơi cúi người trước Vu Kiệt, đáp lại với một giọng nói rất có lực.
“Được rồi anh Vu! Tôi nhất sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này!”
Sau đó Trương Thế Đào trở nên nghiêm nghị, ngay lập tức ra lệnh cho hai thanh niên mặc đồng phục đi cùng mình mình khống chế hội trưởng Lý lại.
Hội trưởng Lý trợn trừng hai mắt, vẫn có chút không rõ nên cố chấp hỏi.
“Giám đốc Trương... ông đây là... đang làm gì?”
“Thả tôi ra thằng khốn!”
Hội trưởng Lý vùng vẫy muốn thoát khỏi hai thanh niên mặc đồng phục, nhìn giám đốc Trương đầy giận dữ nói.
“Con bà nó, còn dám bắt tôi!”
“Nể mặt ông ông không cần đúng không?”
Không ngờ.
Trương Thế Đào phớt lờ sắc mặt của hội trưởng Lý.
Thấy ông ta không hợp tác, Trương Thế Đào đã tự mình ra tay, quật hội trưởng Lý xuống đất.
“Hợp tác một chút!”
“Trương Thế Đào! Ông có biết mình đang làm gì không!”
“Không bắt người, lại còn con mẹ nó dám đối xử với tôi thế này!”
“Đồ khốn Trương Thế Đào kia!”
Đối mặt với tiếng gầm thét của hội trưởng Lý, Trương Thế Đào chán ghét bĩu môi.
Sau đó, ông ta nói với giọng phán xét.
“Lý Giang Đào!”
“Tốt nhất là ông nên giải thích một cách trung thực cho tôi, như vậy có thể được xử lý khoan hồng!”
“Hả? Trung thực? Ông nói cho tôi biết tôi phải giải thích về cái gì?”
Hội trưởng Lý không biết Trương Thế Đào đang phát điên về điều gì.
Cũng không hiểu tại sao ông ta lại đối xử tôn kính với một thằng nghèo hèn như vậy.
Bây giờ ông ta vẫn như đang nằm mơ, chỉ muốn nhanh chóng nhìn thấy Vu Kiệt bị bắt đi.
“Ông có tư cách gì mà bắt tôi! Mẹ kiếp. Có tin tôi kiện ông không!”
“Tôi khuyên ông mau thả tôi ra và bắt thằng nhóc con kia lại!”
“Không thì tôi sẽ cho ông biết lợi hại!”
“...”
Thấy hội trưởng Lý không chịu hợp tác còn ăn nói lung tung.
Sắc mặt Trương Thế Đào tối sầm lại, nhắm mắt day day thái dương.
Cái lão già không biết tốt xấu Lý Giang Đào này.
Đúng là tự mình tìm cái chết!
Đột nhiên!
“Bốp!”
Một âm thanh lanh lảnh vang lên.
Hội trưởng Lý bị Vu Kiệt tát một cái rõ mạnh, ngã lăn ra đất.
Trương Thế Đào cũng hoàn hồn, hai mắt mở to.
“Anh Vu!”
Không biết từ lúc nào, Vu Kiệt đã đi đến trước mặt.
“Con mẹ nó đau chết mất!”
Mặt hội trưởng Lý đỏ bừng lên vì bị đánh, nhưng hai tay bị còng, ngã xuống đất rồi thì không đứng dậy được.
Chỉ có thể rên rỉ trong đau đớn.
Ông ta khó nhọc ngẩng đầu lên nhìn hai người phía trước, khuôn mặt vặn vẹo lớn tiếng mắng chửi.
“Được lắm! Hai người lại dám cấu kết thông đồng với nhau!”
“Trương Thế Đào! Tôi thấy ông không muốn tiếp tục chức vụ của mình nữa rồi!”
“Ông dám để một thằng khốn nghèo rớt mùng tơi đối xử với tôi như vậy, mẹ kiếp!”
“...”
Thấy hội trưởng Lý bị đánh ngã xuống đất, Trương Thế Đào đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ông ta nhanh chóng giảm bớt vẻ mặt nghiêm túc của mình, thay vào đó là sự cung kính khi nhìn vào Vu Kiệt.
“Anh Vu có chuyện gì xin cứ nói!”
Vu Kiệt liếc nhìn Trương Thế Đào, gật đầu, sau đó nói.
“Nếu ông ta cứ cứng miệng không khai, vậy tôi sẽ nói thay ông ta!”
“Lý Giang Đào! Thứ nhất, ông thông đồng với trưởng thôn, bắt nạt người dân!”
“Thứ hai, ông biển thủ số tiền quyên góp của thôn! Làm giả hóa đơn!”
“Thứ ba, ông đã xúi giục nhân viên bảo vệ đánh đập những người nông dân làm thuê đến đòi tiền lương!”
“Thứ tư, ông đã nhiều lần nợ lương của người làm công, không cho họ con đường sống nào!”
“Chuyện xấu của ông nhiều vô số, ông đang--- tìm cái chết!”
Sắc mặt Vu Kiệt lạnh lẽo, nói với giọng điệu của một thẩm phán, mạnh mẽ và quyết đoán.
Tuy nhiên, trước những cáo buộc này, hội trưởng Lý ngây người ra trong giây lát.
Thằng khốn này biết cũng không ít đấy!
Giờ đây, không còn đơn giản là bắt hắn đi nữa!
Tao nhất định phải giết chết mày, hội trưởng Lý nghĩ.
Sau đó, khóe miệng hội trưởng Lý co giật, bắt đầu cười điên loạn.
Lộ ra một khuôn mặt xấu xí vặn vẹo.
...
Bên dưới tòa nhà thương nghiệp Vạn Hải.
“Tít! Tít! Tít!”
Hàng chục chiếc xe thương mại màu đen đang đi về phía tòa nhà.
Những người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ trong bộ đồng phục đen bước ra khỏi xe và tiến về nhiều nơi khác nhau trong sảnh, mắng mỏ và kiểm soát tất cả mọi người.
Giữ cho mọi người trong tầm kiểm soát vững chắc, đồng thời những người đàn ông đó cũng canh giữ cổng hiệp hội thương mại.
Sau đó, một chiếc xe thương mại khổng lồ vội vàng dừng lại ở tầng dưới.
Người đàn ông cao lớn lập tức bước tới mở cửa, trong xe bước ra một ông lão tóc hoa râm nhưng vẫn còn rất minh mẫn.
“Ông cụ Đổng!”
Bước chân của ông ấy cũng không dừng lại, tự mình bước nhanh vào trong đại sảnh...
Ông ta vội vàng đi đến trước cửa phòng làm việc, cảnh tượng trước mắt khiến ông ta có chút giật mình.
Đột nhiên, ông ta nghe thấy một tiếng thét chói tai.
“Con mẹ nó mày đang vu khống tao! Vu khống”.
“Ông đây giết chết chúng mày!”
Ông cụ cau mày khi nghe thấy âm thanh này.
“Ông nội!”
Đổng Sinh chạy đến, đang định nói gì đó.
Không ngờ.
Ông cụ Đổng bỏ qua Đổng Sinh và đi thẳng đến chỗ Vu Kiệt, ánh mắt lộ vẻ nghiêm nghị, cung kính nói với anh.
“Anh Vu! Anh không sao chứ?”
Hự!
Một màn này.
Làm hội trưởng Lý sửng sốt.
Trương Thế Đào sững sờ.
“...”, Vu Kiệt.
Trong lòng Trương Thế Đào giật thót.
Ông cụ... nhà họ Đổng...
Tự mình tới?
Hội trưởng Lý há hốc miệng kinh ngạc.
Cái lão già nhà họ Đổng tại sao lại ở đây?
Đổng Sinh Lai lẽ nào không biết rằng sự sụp đổ thị trường chứng khoán của nhà họ Đổng là do chính ông ta làm sao?
Lẽ nào...
Gia sản của nhà họ Đổng nguy cấp, muốn nịnh nọt thằng nông dân nghèo lấy để lấy tiền?
Suy cho cùng, chẳng phải chỉ vì 20 triệu này thôi sao!
Đúng là ti tiện.
Cái đầu heo của Lý Giang Đào nghĩ rằng bản thân mình đã hiểu điều gì đó, hét lên.
“Được lắm, Trương Thế Đào, nhà họ Đổng, các người thông đồng với nhau...”
“Chỉ vì 20 triệu kia!”
“Mẹ nó, thật là quỷ quyệt, lão già kia!”
20 triệu??
Vu Kiệt khẽ cau mày.
“Ông vẫn còn mặt mũi nhắc đến 20 triệu kia? Đó là tiền của thôn Vu Gia, tốt nhất là ông nên giao ngay tiền ra!”
Lúc này, hội trưởng Lý càng cười điên dại hơn, điên cuồng phủ nhận.
“Ha ha ha! Các người đang vu khống tôi, có chứng cứ không?”
“Tôi nói cho các người biết, nếu không có chứng cứ thì tôi sẽ kiện các người tội vu oan...”
Giọng điệu cao ngạo và độc đoán của hội trưởng Lý trực tiếp nghẹn lại trong câu nói cuối cùng, gống như người ăn cá bị mắc xương cá trong cổ họng, không nói ra được.
“Bốp!”
Vu Kiệt từ trong người lấy ra một xấp văn kiện ném lên bàn, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hội trưởng Lý, trầm giọng nói.
“Mở to mắt chó của ông ra, nhìn rõ ràng cho tôi xem đây là cái gì!”
“Đây... lẽ nào không phải là bằng chứng?”
Xấp giấy tờ trượt theo dọc bàn rơi xuống đất.
Những hóa đơn giao dịch ngân hàng liên quan đến hội trưởng Lý, lập tức... hiện ra trước mặt mọi người!
Giây phút đó, sắc mặt của hội trưởng Lý lúc trắng lúc xanh, môi nhếch lên không nói được lời nào.